"Em muốn biết người phụ nữ này là ai đến vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, Kỷ Thần Vĩ biếи ŧɦái như vậy, quay cái video này, nhất định là có tác dụng gì đó, hơn nữa, nếu chúng ta tìm được người phụ nữ này, có lẽ cô ta có thể giúp chúng ta tìm được chứng cứ phạm tội của Kỷ Thần Vĩ thì sao!" Đinh Tâm Nguyệt tinh tế nghĩ.
Nếu người phụ nữ kia có mối quan hệ không rõ ràng với Kỷ Thần Vĩ, vậy thì họ nhất định là rất thân mật, rất nhiều chuyện của Kỷ Thần Vĩ, chắc chắn cô ta có thể biết đến.
Kỷ Hạo Du do dự một lát, "Có lẽ đây chỉ là một trong số những phụ nữ của anh ta thì sao?"
"Không đúng, nếu chỉ là người phụ nữ bình thường, anh ta sẽ vô duyên vô cớ để lại một cái video ở chỗ này? Hơn nữa, người cũng nhìn không rõ, anh ta lưu trữ trong máy để làm gì? Chỉ có thể là do anh ta muốn dùng cái video này uy hϊếp người phụ nữ kia."
"Người đều nhìn không rõ, uy hϊếp được cái gì?"
"Anh bị ngố à, bây giờ, chỉ cần giọng nói cũng có thể phân rõ ra ai là ai, anh ta không quay rõ người, chỉ là vì không muốn chính mình cũng lộ ra ngoài ánh sáng mà thôi."
Kỷ Thần Vĩ thật đúng là, nghĩ đến đủ xa.
Cho dù cái video này sau này có bị lộ ra, thì với anh ta mà nói, cũng chẳng có ảnh hưởng gì, bởi vì bên trong video ấy, không có giọng của anh ta, chỉ có giọng của người phụ nữ kia.
"Một người phụ nữ như này, nào có dễ tìm như vậy"
"Thật ra cũng không khó, lần trước người phụ nữ này đã từng xuất hiện ở nha họ Kỷ rồi, điều này chứng tỏ, người phụ nữ này với thường xuyên gặp lén Kỷ Thần Vĩ, nói không chừng, cô ta còn sẽ đến nhà họ Kỷ tìm Kỷ Thần Vĩ." Bằng trực giác của phái nữ, Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy, người phụ nữ này sẽ còn xuất hiện.
Chỉ cần tìm được cô ta, có lẽ, chứng cứ cách bọn họ sẽ không còn xa nữa. Khi đó, chân tướng cái chết của Kỷ Hạo Du có thể được vạch trần, cũng có thể đủ làm cho Kỷ Thần chịu đựng sự trừng phạt mà anh ta nên có, cũng trả cho nhà họ Kỷ một cuộc sống an bình.
Kỷ phu nhân sợ hãi, không hiện ở trên mặt, mà là ở sâu trong lòng, chỉ có trừ tận gốc nỗi sợ ấy, thì mới có thể giải quyết vấn đề.
Thời gian chậm rãi trôi đi, mấy ngày nay, Đinh Tâm Nguyệt không có đến xí nghiệp nhà họ Kỷ, cô sợ hành động của mình sẽ làm cho Kỷ Thần Vĩ ngờ vực. Không biết có phải là do cô đã đáp ứng yêu cầu của Kỷ Thần Vĩ rồi hay không mà Kỷ Thần Vĩ cũng vẫn chưa gây sự với cô.
Ở lại nhà họ Kỷ, cuộc sống của cô ngược lại lại rất chi là yên tĩnh.
Hôm nay, cô nhận được tin báo, cha cô vào cục cảnh sát.
Cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ kêu tài xế nhanh chóng đưa mình trở về.
Tuy rằng cô chỉ là một mợ chủ không có quyền lực thật sự, thế nhưng, công cụ ra ngoài như này, vẫn phải có, có lẽ có thể xem như bồi thường của Kỷ phu nhân đối với cô đi, trên vấn đề tiền nong, cô chưa từng bị đối xử hà khắc.
Ngồi trên xe, Đinh Tâm Nguyệt thấp thỏm bất an, cô sợ sẽ có chuyện xảy ra với cha mình. Lúc trước, khi cô rời đi, cô chỉ liếc mắt nhìn lại cha mình một cái, hôm nay, chuyện này thế nhưng lại khiến cô thấy có chút hối hận. Lại nói, dù có như thế nào đi chăng nữa, kia cũng là cha của cô, cô không nên đối xử với ông ấy như vậy, nhưng mà, lúc trước, cô lại bất lực đến vậy.
Nhìn phong cảnh bên hai sườn xe dần dần lùi lại, cô vậy mà lại nở một nụ cười chua xót. Quá khứ không vui biến thành may mắn của hôm nay. Nếu lúc trước cô không gả cho Kỷ Hạo Du, lại làm sao sẽ có được cuộc gặp gỡ này.
Có lẽ, đây chỉ là khảo nghiệm trời cao cho cô, cho dù là kết hôn với người cõi âm đi nữa, thì cô cũng không hy vọng sẽ để lại tiếc nuối cho cuộc sống của chính mình.
Cha, hy vọng cha hết thảy mạnh khỏe. Lúc cô về đến nhà, trong nhà một mảnh hỗn loạn. cô hoảng sợ vọt vào nhà ở, hoa cỏ vốn dĩ xinh đẹp kia, giờ phút này đã đổ ngã hết xuống, trên mặt còn có thể thấy được những vết chân lộn xộn.
Vọt vào nhà ở, tìm kiếm một lần, không tìm được bóng dáng của cha mình, cô nhanh chóng liên hệ mấy ông bác trước kia, nhưng không có ngoại lệ, mới nghe được tên cô, điện thoại đã lập tức bị cúp rồi.
Nhìn di động, cô cảm thấy bất lực, hai tay buông xuống ở hai sườn.
Tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến bên cạnh cô, Đinh Tâm Nguyệt nhìn giày, chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô, thế nhưng là Ngải Mạn Thu.
"Tâm Nguyệt!" Ngải Mạn Thu nhẹ giọng gọi, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy Đinh Tâm Nguyệt.
Vốn Đinh Tâm Nguyệt là tùy ý cho cô ấy ôm, chỉ là, đột nhiên, cô nghĩ tới hôm sinh nhật đó của cha cùng tình cảnh trên đường kia, đột nhiên đẩy Ngải Mạn Thu ra.
Ngải Mạn Thu trực tiếp bị đẩy ngã đến trên mặt đất, vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm Đinh Tâm Nguyệt, "Tâm Nguyệt, cậu......"
"Mạn Thu, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, thế nhưng, tại sao, tại sao cậu lại muốn hại tớ?" Mỗi lần nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó, là trái tim của cô liền co rút, đau đớn vô cùng.
Editor: Nguyệt Trường Ly (27/2/22)