Cố Y Y nghe thấy, Giang Húc An bị mình túm chặt đột nhiên hít mũi vài cái, trực giác nói cho cô biết, cô giống như là đem anh hai mình chọc khóc.
“Anh…”
Lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, không hiểu lại sinh ra vài phần thương tiếc khiến Cố Y Y ôn nhu an ủi: “Anh trước tiên lấy kính râm xuống được không.”
Giang Húc An ủy khuất quay đầu đi không nói lời nào, nhưng lúc Cố Y Y vươn tay lấy kính râm của hắn xuống cũng không phản kháng.
Vành mắt quả nhiên là ửng hồng.
Cố Y Y hiện tại cũng không dám nói thẳng ra, nếu nói cho hắn biết hiện tại khóe mắt đã hồng, không biết có chấp nhận được không.
Trước mặt người ngoài vẫn luôn duy trì hình tượng anh hai ngạo mạn, hiện tại mũi lại phiếm hồng, một bộ dạng ủy khuất đến sắp khóc. Thật sự là quá tương phản, tương phản đến mức Cố Y Y phải che mắt lại, trái tim nhảy loạn lung tung đồng thời còn có một loại cảm giác muốn đem hắn đẩy ngã.
“Đại tiểu thư…”
Âm thanh Lê Diệu Vũ từ phía sau truyền đến, Cố Y Y nhìn sang, tầm mắt lại trộm liếc nhìn Giang Húc An đang đợi, tuổi dậy thì đều không hỏi phản nghịch mà thoáng một cái chạy vụt lên.
Cô bắt lấy Giang Húc An trực tiếp chạy đến trạm dừng xe buýt để lại Lê Diệu Vũ với vẻ mặt ủy khuất lái xe đi.
“Kia không phải là Lê Diệu Vũ sao? Em làm sao lại cùng anh ta ở một chỗ?” Lòng hiếu kỳ bị trỗi dậy, Giang Húc An liếc nhìn Lê Diệu Vũ ở trên sân ga, tiếp tục ôm đầu liếc nhìn Cố Y Y hỏi: “Em đừng để cho anh ta lừa, người này trong ngoài không đồng nhất, cùng anh trai cấu kết với nhau làm chuyện xấu, đen tối như nhau…”
Càng về sau, âm thanh Giang Húc An càng nhỏ, xe buýt ồn ào làm Cố Y Y cũng không nghe thấy về sau hắn nói cái gì.
“Anh ta hình như, là quản gia mới của nhà chúng ta.”
“Cái gì?”
Cố Y Y không có ý định làm Giang Húc An trực tiếp nổi giận, nhưng mà không theo ý Cố Y Y, hắn lại mạnh mẽ phun ra một ít từ ngữ không dễ nghe.
“Dù sao đàn ông lớn lên đẹp trai chắc chắn sẽ gạt người.”
Nghe vậy Cố Y Y nhìn về khuôn mặt hắn, ngũ quan tinh xảo, mắt đào hoa cười như không cười chêch lệch với khí chất bản thân hắn, nhưng thế nào cũng đều là đôi mắt đẹp.
“Cho nên anh cũng sẽ gạt người?” Bình thường cũng sẽ chỉ mắng mỏ trong lòng không biết làm sao lại nói ra ngoài.
Y Y là khen mình đẹp?! Em ấy khen mình.
Hắn vui sướиɠ cũng là lúc xe buýt đột nhiên dừng lại, thân thể đứng không vững, Cố Y Y theo quán tính mà bị đầy về phía sau, vào lúc sắp đυ.ng vào người khác, Giang Húc An còn đang lo lắng giận dỗi lập tức phản ứng lại, đem cô kéo vào trong l*иg ngực mình, có cái gì cũng không chịu buông tay.
“Ngoài cửa phụ đều có người tiến vào, bên trong cũng không có rộng.”
Xe là Cố Y Y tùy tiện đi lên, cô cũng không nghĩ tới xe buýt này lại có nhiều người như vậy.
Cùng Giang Húc An đứng trong đoàn người, hai người theo dòng người đông đúc đi chuyển đến đuôi xe, ngay cả như vậy, không gian chen chúc ở bên trong cũng không có hư ra một chút nào.
Xe cuối cùng cũng khỏi hành tiếp.
Cố Y Y thở hổn hển hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Giang Húc An đang nhìn chằm chằm mình, khi bị cô nhìn thấy hắn lập tức di dời tầm mắt: “Cái kia, anh là sợ em đứng không vững lại bị đẩy ngã thôi, em hiện tại đã có vị hôn phu, anh không muốn…”
Nói đến đây Giang Húc An không nói nữa, Cố Y Y trộm nhìn qua, phát hiện hốc mắt hắn lại đỏ lên.
Cố Y Y cũng không hiểu loại cảm xúc này rốt cuộc là cái gì, chỉ là thấy dáng vẻ này của hắn thật sự rất áy náy.
Nhưng mà bởi vì cô và anh trai đã từng trải qua nên mới như thế.
Bọn họ đối với Cố Y Y đã không phải chỉ là phát sinh quan hệ nam nữ, mà còn là người nhà, là người nhà sợ hãi mình vứt bỏ.
Ném cũng không được.
Cố Y Y cúi đầu thở dài một cái, rồi sau đó vươn tay ra chủ động ôm lấy Giang Húc An.
“Chỉ là đính hôn thôi mà.” Cô dán lên ngực Giang Húc An nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chờ đến khi các anh đều phải kết hôn, em lại xem xét đến chuyện kết hôn.”
Ngực nóng lên, Giang Húc An sửng sốt hồi lâu mới khỏi động lại hệ thống ngôn ngữ của mình: “Anh anh anh sẽ không kết hôn với người bên ngoài!” Xấu hổ nói ra những lời này, lỗ tai hắn lại hồng lên, đặc biệt là trên xe buýt còn có người lạ tò mò nhìn qua.