Ngây Thơ Câu Dẫn

Chương 56: Hãy nói anh yêu em!

Ôn Viễn Khanh ở trước kệ sách  tìm một hồi, đột nhiên cảm giác bị người từ phía sau ôm lấy, cúi đầu nhìn cánh tay bên hông trắng như ngó sen, Ôn Viễn Khanh bật cười nói.

"Đừng làm loạn "

Nhưng vẫn không đành lòng tránh né, vươn bàn tay thổ lệ vuốt ve cổ tay ngọc trắng nõn tron mềm, hưởng thụ ôn nhu hai người khó được một lát sau, thân thể phía sau lả lướt mềm mại bắt đầu hoạt động không an phận, một thân thể mềm mại luồn qua cánh tay chui vào trong lòng ngực

, từ ngực dò ra một cái đầu nhỏ, mắt dep doanh doanh, ngưỡn mặt hướng mình cuời. Ôn Viễn Khanh nhéo nhéo cái mũi nhỏ, sủng nịch nói.

"Em sao lại dính người như vậy, tách ra một chút cũng không được sao?".

Không được, con muốn mỗi thời mỗi khắc đều cùng ba ba bên nhau".

Lâm An không muốn xa rời mà chôn ở trước ngực Ôn Viễn Khanh, ngửi mùi thơm trên cơ thể  nguời đàn ông.

" Vì sao vậy ?".

" Bởi vì em yêu anh mà"

Thiếu nữ trong lòng ngục thăng thắn thành khẩn mà thâm tình biểu đạt niệm tình yêu của mình, thời khắc cô ra mấy lời này ánh mắt giống như sáng lên, khiến tâm can Ôn Viễn Khanh sắp nhũn ra, mất tự nhiên dời đi tầm mắt. nhàn nhạt nói.

"Anh biết".

Nhưng lỗ tai đỏ bừng như thiêu cùng trong ánh mắt nổi lên gợn sóng đã trộm bán đúng hắn, người đàn ông 36 tuổi  thế nhưng bị mấy lời âu yếm ngọt ngào của thiếu nữ 20 tuổi làm chot mặt đỏ tâm loạn, truyền ra ngoài cũng quá mất mặt. .

"Anh không nói yêu em"

Lâm An không nghe được câu trả tiền muốn nghe,  có chút ủy khuất..

"Ba ba, nói anh yêu em, nói nhanh ",

" Nói nhanh nói nhanh"

Lâm An ở trong lòng ngực người đàn ông vừa hôn vừa cọ, hướng hắn làm nũng, nhưng Ôn Viễn Khanh vẫn như cũ không dao động, chỉ là mỉm cười nhậm chính mình hồ nháo, ánh mắt mơ hồ như đang ở trên kệ sách nhìn quét qua quyển sách mình cần, trên thực tế bụng dưới đã nóng lên, cự long cũng bắt đầu ngẩng đầu ngẩng đầu.

"Ba ba -"

"Thầy -"

"Anh "

Lâm An nhận thấy được thân thể người đàn ông trong nháy mắt cứng đờ, nhấp miệng có chút hưng phấn. "Nào học đi? Không được làm loạn"

Giọng nói Ôn Viễn Khanh bắt đầu thô nặng.

"anh... Anh-"

" Anh mau nói đi , nói anh yêu em", Lâm An vẫn như cũ không thuận theo không buông tha muốn nghe chính miệng Ôn Viễn Khanh nói ra, thậm chí vươn tay mềm mại dọc theo eo tuyến người đàn ông một đường đi xuống ái muội vuốt ve, trong miệng còn nũng nịu kêu rên. Ôn Viên Khanh cúi đầu nhìn thiếu nữ, bàn tay to theo trong váy áo lần mò bên trong kéo xuống qυầи ɭóŧ nhỏ, dụ dỗ nói:

" Được, anh tới làm em"

Làm nhiều lần như vậy, Lâm An đã hiểu rõ hành vi này của người đàn ông mang nghĩa gì, thân mình không chịu không run lên vài cái, này vẫn còn ở thư viện đấy! Xoắn thân thể mềm mại bắt đầu giãy giụa, tay nhỏ huy động muốn thoát khỏi

"Ohh, không phải, nói anh yêu em, không phải, không phải như vậy nha". " Nhưng mà anh chỉ biết làm như vậy, làm sao bây giờ?"

Ôn Viễn Khanh một tay nắm lấy tay cô gái nhỏ còn đang giãy giụa, một cái tay khác kéo ra khóa kéo, lấy ra dươиɠ ѵậŧ để ở huyệt khẩu ướŧ áŧ cọ xát. Lâm An tưởng tượng tới khi như vậy chui ra, bị người đàn ông bắt lấy, đôi tay bị đè ở đỉnh đầu, chân cũng chặt chẽ bị chế trụ lại, người này bị ẩn trên kệ sách một loạt san bằng thư thường, chỉ có thể cầu xin tha thứ.  "Em từ bỏ, không nói nửa  được chưa?".

"Muộn rồi",

Ôn Viễn Khanh nâng lên đùi ngọc thiếu nữ thon dài, đĩnh eo hướng lên trên đỉnh đỉnh, " ưm" một tiếng kêu rên, côn ŧᏂịŧ tiến quân thần tốc.  Trong thư viện trống trải, cùng với tiếng " bang"  thanh thúy, truyền đến tiếng người phụ nữ  yêu kiều rêи ɾỉ, rồi sau đó lại là thập phần theo tiết tấu "bạch bạch bạch " vang lên.

"Hơn một tuần không thao, có nhớ côn ŧᏂịŧ của ba không ?"

Ôn Viễn Khanh tăng tốc thọc vào rút ra, dươиɠ ѵậŧ trở lại lối đi nộn huyệt quen thuộc khẩn trí, vui sướиɠ khuấy dào chất lỏng.