Ngây Thơ Câu Dẫn

Chương 20: An Nhu thương tâm

Ôn Viễn Khanh dần dần từ cao trào qua đi, vội vàng đứng dậy, nâng Lâm An đứng lên, hai mắt nữ nhân mê ly vũ mị nhìn hắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn gắt gao mà bị cái miệng nhỏ ngậm vào, Ôn Viễn Khanh thật sự đau lòng.

"An An, ngoan, phun ra".

Tròng mắt Lâm ý tứ nhộn nhạo hai nửa che nửa lộ, cái miệng nhỏ chậm rãi mấp máy, nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ Ôn Viễn Khanh. Lúc này hắn không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt nội tâm thỏa mãn, hắn chỉ cảm thấy mình sẽ dùng thời gian nửa đời sau yêu thương cô bé này.

Ôn Viễn Khanh tuy rằng ưa thích sạch sẽ, nhưng dươиɠ ѵậŧ đàn ông ít nhiều có mùi vị tanh nồng, mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng có loại hương vị này rất khó nếm. Nhưng Lâm An thuần khi như vầy, thân thể thơm tho ngọt nào lại vui vẻ chủ động đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn không chút chần chừ nuốt vào.

Ôn Viễn Khanh đau lòng vuốt ve tiểu bảo bối, nhẹ nhàng hôn liếʍ giọt tinh đinh đọng trên gương mặt nhỏ, biểu tình không hề có có bất luận du͙© vọиɠ nào, chỉ có lòng tràn đầy yêu thương say đắm.

Lâm An dựa vào trong lòng ngực Ôn Viễn Khanh yên tâm thoải mái hưởng thụ hắn nhu tình, cô biết trời sinh đàn ông có dục dặc chiếm hữu, nhìn người phụ nữ của mình cắn nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ mình tiết ra, loại thỏa mãn này muốn vượt qua trên sung sướиɠ thân thể, Lâm An chính là muốn người đều này vĩnh viễn không thể rời khỏi mình.

" Bảo bối, có khó chịu không?"

Ôn Viễn Khanh hôn hôn khóe mắt thiếu nữ. Lâm An thân mật ôm cổ hắn, đôi mắt thủy tinh còn có chút hơi hơi phiếm hồng, mũi nhỏ tiến lên cọ cọ mặt hắn.

"Không khó chịu, An An thích uống sữa bò của ba, An An còn muốn cho ba ba bắn vào bụng nhỏ, để An An sinh con"

.

Ôn Viễn Khanh nghe Lâm An mềm mại nói, ôm chầm eo nhỏ đem thiếu nữ ấn trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hoạt nộn, thâm tình nói.

"An An, ba ba yêu con. Nhưng hiện tại ba không thể bắn cho con được.. Hiện tại ba còn vợ con chưa giải quyết ổn rồi. Nếu như vì ích kỷ khiến con mang thai trong thời điểm này ba đúng là không bằng cầm thú, An An cũng không muốn người mình yêu trong mắt người khác là cầm thú đúng không?"

Ôn Viễn Khanh đem tiểu bảo bối ôm vào trong ngực, mềm nhẹ nói..

"An An chờ ba một chút được không, sai này ba sẽ thương yêu con. Chờ đến khi chúng ta kết hôn, mỗi ngày ba đều uy no bảo bối".

"Được. An An chờ ba"

Lâm hát ngoan ngoãn nói. Cô dựa vào trên vai Ôn Viễn Khanh , mày đẹp nhẹ nhíu, tự xét thấy bản này mình đã quá sốt ruột, Ôn Viễn Khanh là người luôn sống có nguyên tắc, tuy rằng đã bị câu câu dẫn " vượt rào" nhưng trong một số trường hợp hắn vẫn kiên định, chủ kiến.

Ôn Viễn Khanh về đến nhà nhìn thấy trên bàn cơm mẹ con hoà thuận vui vẻ đột nhiên hoảng hốt một trận. Mới vừa rồi hắn còn nhiệt tình đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn vào miệng Lâm An, hai người hôn môi triền miên, hiện tại ở Ôn gia trở lại làm người chồng, người cha mẫu mực, ít nhiều khiến hắn cảm thấy bản thân cực kỳ dối trá.

Hôm nay An Nhu bởi vì chuyện của Lâm An mà trong lòng vẫn luôn ẩn ẩn bất an, buổi tối sau khi tắm rửa xong, dụng tâm diện áo ngủ gợi cảm với cổ áo thấp. Bởi vì Ôn Viễn Khanh bận tâm việc ở giành đường còn bản thân cô cũng phát sinh một vài chuyện vặt bên nhà mẹ đẻ nên hơn nửa năm qua hai vợ chồng ít khi thân mật. Phụ nữ tuổi gần bốn mươi da dẻ mắt đầu ké sắc, khóe mắt cũng bắt đầu có nếp nhăn, nhớ tới gương mặt thiếu nữ trắng nõn, non mềm không hề tì vết, An Nhu hơi hơi chạnh lòng thở dài.

Cô đi đến mép giường nhìn Ôn Viễn Khanh, trong lòng thế nhưng dâng lên một cổ kiêu ngạo, cô gái khác trẻ trung xinh đẹp thì được gì, cô mới là vợ hợp pháp của người đàn ông này. Bọn họ còn có với nhau đứa con trai, chỉ có An Nhu cô mới chính danh cùng Ôn Viễn Khanh thân mật, nghĩ nghĩ lại cảm thấy mình buồn cười, xét tuổi tác cô còn có thể làm mẹ Lâm An, vậy mà ở trước mặt cô bé này lại ăn giấm chua.

Cứ nhìn hắn như vậy, An Nhu cảm thấy hạ thân bắt đầu ướt, cô chậm rãi cúi người muốn sờ soạng cơ ngực Ôn Viễn Khanh. Hắn đã nhận ra điều gì đột nhiên trợn mắt, liền thấy An Nhu đang dựa sát vào mình, trên người còn diện áo ngủ tình thú, tư thế cúi người khiến ngực càng thêm đầy đặn. Ôn Viễn Khanh nghiêng người tránh đi, An Nhu sửng sốt một chút nhìn chồng thụt lùi tránh né, cô lên giường từ phía sau vây quanh eo thon, trước ngực mềm mại đỉnh áp phần lưng cứng rắn, mềm nhẹ nói.

"Ông xa, em muốn".

Ôn Viễn Khanh dùng tay kéo mở hai tay An Nhu, cùng cô tạo ra khoảng cách, bình đạm mà cự tuyệt.

"Tiểu Nhu, gần đây anh rất bận, mệt mỏi. Em ngủ đi".

Bị chồng cự tuyệt khiến An Nhu hụt hẫng, tự tôn kiêu ngạo không cho phép cô tiếp tục cầu hoan, chỉ có thể lẳng lặng nằm ở trên giường, sụt sùi ủy khuất.