Ôn Viễn Khanh mềm nhẹ mà vuốt ve phía sau lưng Lâm An, cúi đầu hôn nhẹ, tiểu bảo bối chưa từng trải nghiệm qua kɧoáı ©ảʍ cực hạn như thế có thế, mềm mại dựa vào trong lòng ngực hắn thở gấp.
Qua thật lâu, Ôn Viễn Khanh cảm giác chỉnh trương khuôn mặt nhỏ đều tựa vào trên người mình, Ôn Viễn Khanh biết rằng bé con đang thẹn thùng, nhẹ giọng trêu đùa.
"Bảo bảo làm sao vậy, ân, có phải bị ba ba liếʍ mềm nhũn không"
"Ohh.. Ohh"
Lâm An thấp giọng mà phát ra tiếng kêu như mèo con, mặt đỏ bừngc chôn thật sâu trong ngực Ôn Viễn Khanh.
"Ha ha ha"
Ôn Viễn Khanh xoay người ngăn chặn thân thể mềm mại, khi buông ra không biết là bị xấu hổ hay là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đỏ hồng khuôn mặt, dùng sức hôn hôn.
"Bảo bảo, sao lại đáng yêu như vậy?
Lâm An nương bị hắn đè dưới thân, nút thắt áo ngủ trên người bị cởi bỏ một nửa, kiều nhũ như ẩn như hiện đứng thẳng, dưới áo ngủ bàn tay hắn là tùy ý du tẩu, đỉnh anh đào bị hắn gắt gao hàm chứa, sau đó môi lưỡi bị mυ'ŧ vào giao triển, nước bọt theo đầu lưỡi nhỏ từng giọt từng giọt chảy vào trong miệng thiếu nữ, Lâm An bị động tinh tế nuốt xuống, cô cảm thấy thân thể vừa mới khôi phục một chút lại mềm xuống. Ôn Viễn Khanh vẫn luôn lôi kéo tiểu bảo bối cọ xát trên giường, thỉnh thoảng đâm đỉnh.
"Bảo bảo vừa rồi có thoải mái không, phun thật nhiều nước, ba ba đều nhận không kịp"
"Tới, đưa tay nhỏ cho ba, nhìn xem côn ŧᏂịŧ ba ba có phải lại cứng hay không"
"Bảo bảo, sao lại không nhìn ba ba. Có phải vừa rồi ba ba hút đầu ngực không đủ nặng, ba ba lại hút cho con được không, hút đến khi nào An An phun nước mới thôi"
Ôn Viễn Khanh sắp đến thời gian lên lớp, lại dụ dỗ Lâm An giúp hắn loát, cuối cùng bắn ra tràn đầy bộ ngực sữa, mới toàn thân sảng khoái bước ra cửa.
Lâm An bị chọc đến đỏ bừng mặt, cái này là giảng viên ôn nhuận như ngọc, phong thái tao nhã mà moi người thường nhắc tới sao? Rõ rành chính là một tên ác ma, hỗn đản , còn bắn nhiều như vậy, ngón tay Lâm An quẹt lấy một chút vói vào trong miệng liếʍ liếʍ, đầu lưỡi tấm tắc nhấm nháp.
Ôn Viễn Khanh từ trường học trở về, liền thấy Lâm An ngủ say trên giường, nhìn dáng vẻ chắc là bị hắn làm mệt muốn chết rồi.
Sau khi hai người cơm nước xong, An Nhu gọi điện thoại thúc giục Ôn Viễn Khanh về nhà, Lâm An lôi kéo Ôn Viễn Khanh không cho hắn đi. Ôn Viễn Khanh bất đắc dĩ dụ dỗ.
"An An ngoan được không, ba ba ngày mai lại đến bồi An An".
Lâm An phác gục trong lòng ngực hắn, dâng lên môi thơm, hai người hôn lại ý loạn tình mê, Lâm An nhẹ nhàng cắn cắn vành tai hắn, nhu mị ở bên tai nói.
"Bảo bảo muốn uống sữa bò của ba ba"
Ôn Viễn Khanh cảm giác tâm can mình đều đang run. Trong phòng, Lâm An dùng tay đem tóc dài vén sang sau đầu, nhìn cự căn sẫm màu trước mắt, đã cứng rắn run rẩy, túi cầu thịt như trứng gà treo phía dưới, tản mát ra hormone nam tính nồng đậm, qυყ đầυ không ngừng trào ra dịch nhầy trong suốt.
Môi đỏ khẽ nhếch, miệng phun hương khí, mở đến lớn nhất trình độ nhắm ngay qυყ đầυ nhẹ nhàng ngậm ở trong miệng, cái lưỡi trên dưới liếʍ láp, thỉnh thoảng hàm răng còn không thuần thục cắn nhẹ, Ôn Viễn Khanh cảm giác chính mình giống như phiêu tán ở không trung, thoải mái thỏa mãn tới cực hạn.
Tiểu bảo bối ngẫu nhiên phát ra rêи ɾỉ mềm nhẹ, côn ŧᏂịŧ thực nhanh liền cương cứng đến trạng thái nhất cực hạn nhất, Lâm An ra sức trên dưới nhẹ thở, hàm chứa qυყ đầυ tinh tế nhấm nháp, tiếng nước khẩu giao tở phòng ngủ vang vọng, Ôn Viễn Khanh nhắm hai mắt thở khí.
"Nga, nga, bảo bối, thật"
Thủ pháp thiếu nữ non nớt càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm trí nam nhân. Dần dần gương mặt Ôn Viễn Khanh bắt đầu dữ tợn, chủ động đĩnh động vòng eo, càng lúc càng nhanh.
"A nga, nga, bảo bảo, ba ba tới, ah.. "
Lâm An cảm giác được côn ŧᏂịŧ một trận kịch liệt run rẩy, theo sau một cổ nồng đậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ không hề giữ lại mà bắn vào miệng nhỏ, toàn bộ bắn sâu vào trong miệng, qυყ đầυ thậm chí đỉnh đến yết hầu, Lâm An bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ sặc khiến cho nháy mắt nổi lên hơi nước.
Tư vị cũng không dễ chịu, huống chi Ôn Viễn Khanh vừa lớn vừa thô, nhưng vì để hắn kéo dài kɧoáı ©ảʍ, Lâm An vẫn liều mạng mà mấp máy đầu lưỡi, mυ'ŧ vào thân gậy, điên cuồng hơn mười cái phun ra nuốt vào.
Người đàn ông này thật sự quá mạnh, Lâm An rốt cuộc như nhịn không được, cao cao ngẩn cổ, "Ba" một tiếng giống như tiếng rút nút chai rượu vang. Côn ŧᏂịŧ cứng rắn rốt cuộc bị rút ra, đại lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng hỗn hợp nước bọt chất hỗn hợp bài trừ ra, một sợi chỉ bạc trong suốt kết nối miệng nhỏ cùng qυყ đầυ. Thân thể Lâm An mềm mại mềm mại vô lực tê liệt ngã xuống bên hông Ôn Viễn Khanh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn thừa lại tất cả đều bắn trong không trung, cuối cùng rơi xuống khuôn mặt nhỏ.