Thiên điện rộng lớn chỉ có mỗi mình y.
Phù Ngọc Thu tìm Đông tìm Tây, rốt cuộc tìm được một góc nhỏ hoàn hảo để tàng trữ "tang vật", lén lút giấu quả Xuân Quy vào đó chờ trời tối sẽ mang cho Phượng Hoàng ăn.
Chẳng mấy chốc hoàng hôn đã buông xuống.
Phù Ngọc Thu ngủ thϊếp đi cạnh bồn nước, mê mang mở to mắt nhìn sắc trời.
Tối rồi, đi tìm Phượng Hoàng thôi.
Phù Ngọc Thu chật vật muốn đứng dậy nhưng xác chim không nghe theo sự điều khiển của y, hệt như có một ngọn lửa đang từ từ thiêu đốt kinh mạch làm thân thể nặng trịch không nhúc nhích nổi.
Phù Ngọc Thu đang cố thử lại thì nghe thấy bên ngoài mơ hồ vang lên giọng nói của Vân Thu và Vân Quy.
Vân Thu: "Sao tôn thượng lại muốn nghỉ ngơi? Chẳng phải mấy ngày trước mới đến suối à?"
Vân Quy: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, tôn thượng đến suối rồi, chúng ta rời đi một đêm rồi nói sau."
Hai người vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng rồng gầm rồi từ từ xa dần.
Rời khỏi Cửu Trọng Thiên thật sao?
Phù Ngọc Thu phấn chấn hẳn lên.
Diêm La sống lại đến suối tĩnh dưỡng?
Hai con rồng Vân Thu và Vân Quy cũng phải rời khỏi Cửu Trọng Thiên?
Thật là đúng lúc!
Phù Ngọc Thu đã quen gặp xui xẻo, bỗng nhiên may mắn như vậy làm y cũng giật mình.
Nhưng y vẫn còn cảnh giác nghi ngờ tiên tôn đang gài bẫy mình.
Y kiên nhẫn đợi đến giờ Tý, toàn bộ nước và mây trong thiên điện lại biến mất hệt như lần trước tiên tôn đến suối tĩnh dưỡng.
Lúc này Phù Ngọc Thu mới yên tâm, cố gắng đứng dậy rồi vui vẻ chạy từ thiên điện vào tẩm điện của tiên tôn.
Mây mù biến mất khiến đại điện càng thêm trống trải.
Phù Ngọc Thu sải đôi chân ngắn ngủn cố chạy thật nhanh tới tẩm điện, nếu là bình thường nhất định y vẫn còn sức để lăn tiếp, nhưng không hiểu sao mới chạy một lát đã mệt thở hồng hộc.
Phù Ngọc Thu có ngốc mấy cũng nhận ra xác chim này có vấn đề nhưng y đã kiểm tra kỹ cơ thể mình, linh đan vẫn vận chuyển như thường, kinh mạch cũng chẳng có gì lạ.
Nhất thời không phát hiện ra vấn đề gì nên Phù Ngọc Thu dứt khoát tập trung tinh thần để trộm truyền thừa Phượng Hoàng.
Thò đầu vén màn giường ra, Phù Ngọc Thu bấu móng chim vào mền gấm đang rũ xuống để trèo lên giường, còn cào thủng mấy lỗ.
Trên chiếc bàn đầu giường, truyền thừa Phượng Hoàng vẫn còn chỗ cũ.
Chẳng biết Diêm La sống nghĩ gì mà để nó hơ hỏng ở đây nữa.
Thấy thứ mình muốn đang ở ngay trước mắt, Phù Ngọc Thu không nghĩ nhiều nữa mà bổ nhào tới ngậm chiếc lông vũ màu đỏ vàng kia.
"Phượng Hoàng...... Truyền thừa Phượng Hoàng."
Phù Ngọc Thu đột ngột lảo đảo, cảm thấy toàn thân như bị đốt cháy.
Giày vò một hồi, y có cảm giác mình sốt choáng váng nhưng vẫn nhớ phải tha chiếc lông vũ này đến cho Phượng Hoàng.
Phù Ngọc Thu loạng choạng muốn trở về bằng đường cũ nhưng đầu óc quay cuồng khiến y chẳng nhận ra đường nào, mơ màng leo lên song cửa sổ rồi sơ ý bước hụt té xuống.
"Chíp - -"
Thân hình tròn vo của chim trắng lăn dưới đất mấy vòng mới dừng lại, y đờ đẫn ngẩng lên nhìn quanh, sau khi tìm được phương hướng thì ngậm truyền thừa Phượng Hoàng chạy tới cung điện giam cầm Phượng Hoàng.
Có lẽ cú ngã lúc nãy làm Phù Ngọc Thu tỉnh táo hơn, trong đầu nhớ lại câu nói của tộc chủ Thương Loan.
"Chờ tiên tôn chết ta sẽ cho ngươi thuốc giải."
Thoạt đầu Phù Ngọc Thu không thấy trong người có gì khác lạ nên cũng chẳng để ý câu này.
Nhưng bây giờ......
Trăng tròn treo cao trên trời, ánh trăng rọi xuống hệt như một mồi lửa len lỏi vào người đốt cháy kinh mạch.
Phù Ngọc Thu còn đang nghĩ ngợi thì hai chân đột nhiên lảo đảo, cả người như quả cầu tuyết lăn đi lông lốc.
Trời đất quay cuồng trước mặt, Phù Ngọc Thu ngậm chặt lông Phượng Hoàng không để thứ khó khăn lắm mình mới lấy được vuột mất.
Đến khi y đứng vững rồi ngơ ngác nhìn lại thì phát hiện một thiếu niên mặc áo màu vàng sáng đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn mình.
Phù Ngọc Thu mù mặt nên hoàn toàn không nhớ người này là ai. Y nghiêng đầu vô thức "chíp?" một tiếng.
"Đây là ai nhỉ?"
Minh Nam đứng dưới ánh trăng nâng tay áo lên phất nhẹ một cái, vô số tia lửa đột nhiên phóng ra biến thành một cái l*иg khổng lồ nhốt Phù Ngọc Thu lại.
Phù Ngọc Thu mờ mịt nhìn người kia.
Sau đó l*иg lửa từ từ thu nhỏ, từng ngọn lửa như lấy Phù Ngọc Thu làm trung tâm, dần dần bao vây như muốn thiêu chết y trong biển lửa.
Con ngươi Phù Ngọc Thu co lại.
Minh Nam nhìn y từ trên cao: "Trộm đồ của tiên tôn ở Cửu Trọng Thiên phải chịu tội gì nhỉ?"
Trộm đồ của tiên tôn, một lý do thật hoàn hảo.
Hôm nay tiên tôn tĩnh dưỡng nên không màng đến việc ở Cửu Trọng Thiên.
Mượn cớ này gϊếŧ chim trắng rồi lấy Thủy Liên Thanh, dù ngày mai tiên tôn có trở về cũng không trách được y.
Nghĩ tới đây trong mắt Minh Nam lộ ra sát ý.