Trọng Sinh Thành Bạch Tước Trong Tay Tiên Tôn

Chương 36

Y ngủ mê mệt, trong cơn mơ màng hình như lăn đến một chỗ rất ấm, khí tức mây mù bao trùm lấy y, dường như bên tai còn có tiếng cười khẽ.

Phù Ngọc Thu ngủ bất tỉnh nhân sự, dụi dụi mấy cái rồi càng ngủ say hơn.

Trong mơ y thấy mình về lại Văn U Cốc, linh thảo linh thụ xúm xít vây quanh, hồ nước trong vắt cũng chào đón y, trìu mến vẩy nước dưới chân y.

Phù Ngọc Thu mừng rỡ quên hết mọi thứ, rễ cây xinh đẹp liều mạng hút linh thủy.

Linh thủy ngọt ngào dần thấm vào cành lá khiến cây khô nứt nẻ như gặp mùa xuân, đâm chồi nảy lộc xanh biếc.

Phù Ngọc Thu vui quá bừng tỉnh.

Nhưng khi mơ màng mở mắt ra thì mọi thứ trong mơ tan thành mây khói người. Y lại trở về Cửu Trọng Thiên ăn thịt

Phù Ngọc Thu: "......"

Sự khác biệt quá lớn làm Phù Ngọc Thu tức giận suýt thăng thiên, hồi lâu sau mới tạm bình tĩnh lại.

Trước khi ngủ y nằm trên gối mềm nhưng chẳng biết đã lăn lại đây từ lúc nào, thân hình to cỡ bàn tay đang nằm ở chỗ tiên tôn, trên người còn đắp một chiếc chăn mây nho nhỏ.

Phù Ngọc Thu nhìn cái chăn rồi băn khoăn ngó quanh.

Trời sáng choang, chẳng biết Diêm La sống đã đi đâu, cả tẩm điện không một bóng người.

Phù Ngọc Thu nhìn quanh rồi dán mắt vào giá nến trên bàn nhỏ cạnh giường.

Truyền thừa Phượng Hoàng vẫn yên lặng bay lơ lửng trên đó.

Trong lòng Phù Ngọc Thu khẽ động, suýt nữa mất khống chế xông tới ngậm nó chạy đi.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì đồ tốt như truyền thừa Phượng Hoàng sao có thể đặt hơ hỏng ở đây để y dễ dàng lấy trộm vậy chứ?

Diêm La sống rất giỏi gài bẫy, không chừng đang chờ y trộm để bắt quả tang cũng nên.

Phù Ngọc Thu cảnh giác nghĩ thầm: "Mình không dễ mắc lừa vậy đâu."

Truyền thừa Phượng Hoàng vẫn đang bay lơ lửng, như có sự sống nhìn Phù Ngọc Thu chằm chằm.

Y run lên một cái, lưu luyến nhìn nó rồi quay đầu lăn xuống giường chạy đi.

Một lát sau, tiên tôn từ bên ngoài vào đưa tay vén màn giường.

Truyền thừa Phượng Hoàng trên giá nến vẫn đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Chưa bị cuỗm đi sao?

Tiên tôn: "............"

***

Phù Ngọc Thu chạy tới phòng thuốc ở thiên điện Cửu Trọng Thiên định tìm chút đan dược có thể chữa lành vết thương cho Phượng Hoàng.

Đây vốn là nơi dành cho các đời Tuyết Lộc Y sử dụng nhưng từ khi Tuyết Lộc Y kia bị đưa đến Vân Bán Lĩnh thì tộc Tuyết Lộc chưa cử y sư mới đến Cửu Trọng Thiên.

Lần trước tiên tôn gọi hết mọi người ở Vân Bán Lĩnh đến Cửu Trọng Thiên, Phù Ngọc Thu đã nhìn kỹ từng người nhưng chẳng thấy bóng dáng hươu trắng đâu.

Chắc con hươu trắng kia đã bị Phượng Bắc Hà gϊếŧ rồi.

Nghĩ đến đây Phù Ngọc Thu rùng mình một cái.

Phượng Bắc Hà đúng là đồ điên.

Tuy hôm qua đã ăn quả Xuân Quy nhưng sau khi ngủ dậy Phù Ngọc Thu vẫn thấy toàn thân chẳng có tí sức lực nào.

Y ỉu xìu dựa vào chân bàn nghỉ ngơi một hồi, vừa ngửa đầu nhìn tủ thuốc cao đυ.ng trần vừa nghĩ cách mở tủ tìm thuốc.

Một đám mây nhỏ bay từ chân trời đến trước mặt Phù Ngọc Thu thân mật dụi vào người y.

Phù Ngọc Thu nhìn đám mây rồi thử dò hỏi: "Ngươi giúp ta được không?"

Đám mây tựa như nghe hiểu nên nhẹ nhàng lắc lư.

Phù Ngọc Thu cũng không nghĩ nhiều mà mừng rỡ nói: "Vậy ngươi giúp ta......"

Chưa kịp dứt lời thì đám mây nhỏ đã bay vọt tới chân y rồi nâng cả người Phù Ngọc Thu lên nóc tủ, cố gắng bay tới bay lui.

"А — — !!"

Phù Ngọc Thu thét lên chói tai, suýt nữa đã nhảy phắt xuống, sợ đến nỗi ứa nước mắt.

Bắt một cây cỏ quanh năm bám rễ bay lên cao như vậy đúng là vô nhân đạo mà.

Mây cũng giật nảy mình, vội vàng đặt Phù Ngọc Thu xuống đất.

Y vốn đã không khỏe, giờ bị hù dọa càng thêm kiệt quệ, muốn vùi móng vào đất nhưng sàn nhà lát bằng ngọc nên chẳng có khe hở nào.

Đám mây nhỏ cứng đờ tại chỗ không biết làm sao.

Phù Ngọc Thu thở hổn hển một hồi mới hoàn hồn, y cũng chẳng tức giận, có con chim nào lại sợ độ cao đâu chứ.

"Cảm ơn ngươi nhé." Phù Ngọc Thu ỉu xìu, "Ta chỉ muốn tìm linh dược thôi, không cần đem ta bay lên đâu."

Đám mây lại cựa quậy rồi bay lên bay xuống tủ thuốc, chỉ chốc lát sau đã bưng một đống linh đan linh dược tới trút xuống trước mặt Phù Ngọc Thu.

Mấy thứ này đều là đồ tốt, nhìn mà hoa cả mắt -- Trong đó có mấy hạt giống cỏ Kim Quang và quả Xuân Quy mà Vân Thu không nỡ cho.

Phù Ngọc Thu trố mắt kinh ngạc.

Đám mây lại dụi dụi Phù Ngọc Thu như muốn nói "ăn đi ăn đi".

"A cảm ơn......" Phù Ngọc Thu duỗi cánh gãi đầu, "Nhưng ta không cần nhiều vậy đâu, một quả là đủ rồi."

Nếu trộm nhiều quá nhất định Diêm La sống sẽ biết, nói không chừng còn đem mình làm thuốc dẫn nữa.

Phù Ngọc Thu không muốn làm đám mây bị liên lụy nên chỉ ngậm một quả Xuân Quy vui vẻ chạy về thiên điện.