Trọng Sinh Thành Bạch Tước Trong Tay Tiên Tôn

Chương 10

Phù Ngọc Thu thoải mái cuộn mình trên lòng bàn tay Vân Thu, được ngâm mình trong suối một lần làm y thỏa mãn đến mức chỉ hận không thể chíp chíp chíp.

Chẳng biết Vân Thu mắc chứng gì mà vừa bưng y đến thiên điện vừa luôn mồm mắng y xối xả.

"Ngươi là đồ ngốc, Phượng Hành Vân có đúng là huynh trưởng ngươi không hả? Phi, với đầu óc này của ngươi nhất định không phải là huynh đệ với hắn rồi. Khai thật đi, ngươi là con riêng của tộc chủ Thương Loan như ba tộc đồn đại đúng không?"

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu vô duyên vô cớ bị mắng nên hung dữ trừng hắn.

Y vẫn nhớ lần trước Vân Thu đã cứu mạng chim của mình, nhưng hắn còn mắng nữa thì chút ân tình này sẽ theo mấy câu "ngu xuẩn ngốc nghếch" bay đi mất.

"Cũng phải, Thương Loan sinh ra một con chim trắng đã đủ kỳ quái rồi." Vân Thu càng nói càng thấy đúng, "Hèn gì tộc chủ Thương Loan đương nhiệm không ưa ngươi."

Phù Ngọc Thu nhíu mày.

Tộc chủ Thương Loan......

Phút chốc thần trí bị nước suối cuốn trôi thất điên bát đảo đột nhiên tỉnh táo lại.

Lời nói của tộc chủ Thương Loan quanh quẩn trong đầu.

"Tìm cơ hội bỏ Thủy Liên Thanh vào suối ngọc ở Cửu Trọng Thiên đi."

Phù Ngọc Thu: "......"

Thôi xong, chắc suối kia không phải là...... suối ngọc hắn nói đấy chứ?

Vân Thu vẫn đang lải nhải: "Lần sau gặp Phượng Hành Vân nhớ coi chừng mạng nhỏ của ngươi, đừng để hắn thẹn quá hoá giận làm thịt đấy."

Phù Ngọc Thu hoàn toàn không biết Thủy Liên Thanh ở đâu, cũng lười quan tâm chuyện vớ vẩn này của tộc Thương Loan.

"Tốt lắm." Phù Ngọc Thu quên sạch sành sanh Thủy Liên Thanh, lạnh lùng nghĩ, "Ta để ngươi mắng lâu như vậy rốt cuộc cũng trả xong ơn cứu mạng của ngươi rồi."

Vân Thu vẫn đang lải nhải thì chim trắng cuộn mình trên lòng bàn tay hắn đột nhiên bật dậy há mỏ hung ác ngậm lấy thịt mềm giữa ngón cái và ngón trỏ của Vân Thu......

Sau đó y xoay đầu vặn chỗ thịt mềm kia nửa vòng.

Vân Thu rống lên thảm thiết.

Rồng xanh hóa thành người da dày thịt béo, nếu Phù Ngọc Thu dùng mỏ nhọn mổ hắn e là sẽ bị đau răng. Nhưng đòn tấn công âm hiểm chỉ vặn một chút xíu thịt này sẽ làm đối phương đau điếng người.

Con rồng Vân Thu chịu không nổi suýt vung tay ném y xuống.

"Ngươi muốn chết à?!" Vân Thu phẫn nộ gầm thét, "Có tin ta đớp ngươi không?!"

Phù Ngọc Thu chỉ sợ Diêm La sống chứ con rồng ngoài mạnh trong yếu này chẳng là cái đinh gì, y nhảy nhót trên lòng bàn tay hắn như muốn thách thức "Đây, đớp đi".

Vân Thu: "......"

Vân Thu sấm to mưa nhỏ, ngoại trừ gầm gừ gào thét thì hoàn toàn không làm gì được y.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai cũng bảo tộc Thương Loan tính tình dịu dàng như nước, sao ngươi lại khó ưa thế hả?"

Vừa dứt lời thì bên tai chợt vang lên tiếng rồng gầm kinh thiên động địa, sau đó một con rồng đen nhánh rơi ầm xuống trước mặt hai người làm tro bụi bay mù mịt.

Vân Quy suýt giẫm trúng bọn họ, nổi giận đùng đùng quẫy đuôi một cái: "Cút sang một bên đi!"

Dứt lời nàng lại hùng hổ bay vυ't lên cao.

Phù Ngọc Thu: "......"

Vân Thu: "......"

Rồng đen khổng lồ lượn vòng trên trời, giữa không trung chỉ thấy một bóng dáng xanh biếc phóng ra linh lực cuồn cuộn, trong khoảnh khắc lao vào đánh nhau với rồng đen.

Linh lực va chạm nổ tung phát ra tiếng ầm vang.

Vân Thu đứng vững lại rồi lạnh lùng hỏi: "Tộc Thương Loan các ngươi chẳng ai hiền lành dịu dàng hết đúng không?"

Phù Ngọc Thu ngờ vực nhìn hắn.

Có ý gì?

Nữ nhân áo xanh kia cũng là tộc Thương Loan sao?

Đang nghĩ ngợi thì bên tai chợt vang lên tiếng kêu chói lói, một con chim khoác bộ lông xanh biếc đáp xuống đỉnh cột long phượng, bộ lông vũ xinh đẹp lộng lẫy như biển mây trên trời.

Quả nhiên là tộc Thương Loan.

Nàng cao ngạo liếc nhìn rồng đen cuộn mình trên cột rồi nói bằng tiếng người: "Không cho ta gặp tiên tôn cũng được, ngươi bảo chim trắng ra đây đi."

Vân Quy quấn trên cột long phượng lạnh lùng nói: "Thanh Khê, ngươi vượt quá giới hạn rồi đấy."

"Hừ." Thanh Khê cười lạnh, "Ta vượt quá đâu phải một hai lần, còn cần ngươi nhắc ta chắc?"

Vân Thu cách đó không xa tặc lưỡi: "Tỷ ngươi thấy ngươi chưa chết nên muốn đến bổ một đao đấy, chậc chậc, tỷ đệ ruột quả là cảm động trời đất."

Phù Ngọc Thu: "......"

Y mơ hồ suy luận.

Tộc chủ Thương Loan Thanh Khê và thiếu tôn không phải cùng một người.

Thiếu tôn là Phượng Hành Vân nam nhân sai chim trắng ám sát tiên tôn bằng Thủy Liên Thanh.

Phù Ngọc Thu đang nghĩ miên man thì đột nhiên giật thót người, mơ hồ cảm nhận một ánh mắt lạnh lẽo chĩa về phía mình.

Y ngơ ngác định ngẩng đầu lên thì thân thể bỗng dưng mất trọng lượng, bên tai vang lên tiếng quát của Vân Thu: "Cửu Trọng Thiên, không được càn rỡ Á!"

Phù Ngọc Thu choáng váng rơi thẳng xuống đất phát ra một tiếng "bịch", còn nảy lên mấy cái.

Y chưa kịp phản ứng thì một cái chân chim đã giẫm lên đầu mình.