Người đàn ông ra sức làm huyệt, còn không quên vỗ mông cô. Bờ mông bỏng rát kí©ɧ ŧɧí©ɧ Nguyễn Tương không chịu nổi, thế nhưng từ sâu trong nội tâm chậm rãi nổi lên sự khủng hoảng.
Cô sợ hãi bạo lực.
Mối tình đầu của Nguyễn Tương rất hung bạo trên giường, khiến cô mang theo ám ảnh về tâm lý.
Cô chỉ muốn thoái khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông phía sau. Nhưng mà anh ta càng làm càng hăng. Đến lúc cô cao trào vẫn không thương tiếc, gậy thịt vẫn nện mạnh vào nơi sâu nhất trong hoa huyệt, khiến cô cong eo muốn né tránh.
Nguyễn Tương thở dốc, cô càng khóc lóc xin tha càng khiến người đàn ông cường tráng phía sau thêm bộc phát thú tính.
Anh ta cày cấy không ngừng nghỉ, đã nện mấy trăm cái vẫn chưa thấm mệt. Thắt lưng tinh tráng đong đưa như mô tơ chạy bằng điện, mỗi cú nhấp đều khiến Nguyễn Tương vui sướиɠ cong eo.
Nhưng bỗng nhiên anh ta chậm dần động tác, sau đó dừng hẳn.
Không phải dừng vì thể lực không chống đỡ nổi, mà là… Anh ta cảm thấy choáng váng, ban đầu đại não quay cuồng, sau đó càng thêm mê ảo, chân tay cũng không nghe theo sự sai khiến.
Nguyễn Tương bị thao quá kịch liệt, anh ta chậm lại cô vội bỏ trốn. Bò được mấy bước, bức huyệt tách khỏi dươиɠ ѵậŧ lớn. Cô thở gấp một hơi, quay đầu nhìn lại dáng người cao lớn của anh ta ngã trên ghế sô pha.
Anh ta… bị sao vậy?
Nguyễn Tương ngẩn người một lúc, tế bào thần kinh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vẫn hơi loạn lạc. Da^ʍ huyệt vừa rời khỏi gậy thịt chợt bắt đầu tê ngứa. Bên trong trống rỗng, thôi thúc cô muốn có một vật cứng nóng lấp đầy mình.
Cô giống như say rượu, ngơ ngác bò trở về, nâng đầu người đàn ông lên.
Tóc đầu đinh ngắn ngủi, cứng đến độ chọc vào lòng bàn tay. Trái tim Nguyễn Tương nhảy bình bịch, nhìn kỹ khuôn mặt của anh ta. Mày cao mắt sâu, hình như là… Đằng thiếu tướng Đằng Kỳ Dương.
Cô đang nằm mơ sao? Đằng Kỳ Dương cưỡиɠ ɠiαи cô?
Nguyễn Tương khẽ mỉm cười ngây ngốc, nếu đang nằm mơ thì cô không ngại tiếp tục. Bởi vì làʍ t̠ìиɦ trong mộng với một người đàn ông khác sẽ không có bất kỳ gánh nặng về tâm lý.
Ngón tay cô lướt qua đường nét trên khuôn mặt Đằng Kỳ Dương. Anh được cô vuốt ve chợt bừng mở mắt. Nhưng đôi mắt không có tiêu cự, chỉ nhìn thẳng vào hư không. Dáng vẻ lạnh lùng ngốc nghếch như vậy càng thêm mê người.
“Em muốn anh…” Nguyễn Tương ghé tai Đằng Dương Kỳ, cười cười nói ra một câu.
“Khát…”
Đằng Kỳ Dương chỉ bật ra một tiếng qua cánh môi khô khốc, không để ý đến Nguyễn Tương.
Nhưng Đằng Dương Kỳ chỉ thầm thì một tia thanh âm bật ra từ cánh môi khô khốc, không để ý tới Nguyễn Tương, không có tri giác, Nguyễn Tương trong lòng bất kham, nâng hắn dậy, cởi ra dây giày trên ủng hắn, đem hai tay hắn trói lại sau lưng.
Mặc dù cơ thể người đàn ông đờ ra, nhưng dươиɠ ѵậŧ dưới háng vẫn cao cao đứng thẳng, Nguyễn Tương cưỡi ngồi trên đùi hắn, dùng tiểu huyệt nóng mềm chà xát chuyển động trên dươиɠ ѵậŧ của hắn, thưởng thức sắc mặt hắn từ trì độn lạnh lùng trở lên hưng phấn bừng bừng, đôi mắt khép hờ mở to một chút, bên trong đều là tơ máu đỏ tươi.
"Nước… cho tôi… khát quá…"
Hô hấp Đằng Kỳ Dương lại bắt đầu trở nên nặng nề, tầm mắt mang theo du͙© vọиɠ mơ màng nhìn chăm chú Nguyễn Tương.
Nguyễn Tương hoàn toàn nghe không rõ Đằng Kỳ Dương đang nhỏ giọng nói cái gì, cô cười cười thưởng thức bộ dáng Đằng Kỳ Dương, lôi kéo cởi ra quần áo trên thân hắn, lộ ra từng múi cơ bắp căng cứng trên cơ thể.
Hai người đều thần trí mơ hồ, cởi ra quần áo mất tới năm phút đồng hồ.
"Anh cường tráng quá… anh lớn lên thật đẹp mắt… rất muốn nuôi một chú chó như anh…" Nguyễn Tương trong mắt đều là cơ bắp tráng kiện của người đàn ông.
Đợi đến khi đem Đằng Kỳ Dương cởi ra trần như nhộng, cô mới nâng mông đứng lên, ấn bờ vai rộng của Đằng Kỳ Dương, huyệt khẩu nhắm ngay đại dươиɠ ѵậŧ của hắn, ngồi xuống đến tận cùng.
Thịt trụ lấp đầy bức huyệt của cô, một phát đâm đến tận đáy, một tia khe hở cũng không có, dâʍ ŧᏂủy̠ trong mật huyệt ồ ạt chảy ra, có chút khó chịu, càng nhiều là đau trướng cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sảng khoái.
"Ân… A…" Dươиɠ ѵậŧ bị da^ʍ huyệt chặt khít ngậm lấy, Đằng Kỳ Dương không nhịn được phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.
Nghe được tiếng thở gấp của người đàn ông, Nguyễn Tương càng hưng phấn, ngồi ở trên đại dươиɠ ѵậŧ thô cứng, tiểu huyệt hút cắn côn ŧᏂịŧ cường tráng của người đàn ông, nhẹ nhàng mà xoay vòng đong đưa lay động, hai tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông, say mê liếʍ láp cần cổ xương quai xanh của hắn, một đường xuống phía dưới.
Đầu lưỡi nếm được mùi mồ hôi trên cơ bắp rắn chắc, là vị mặn nhàn nhạt.
Trong hơi thở đều là mùi vị hoóc môn giống đực, Nguyễn Tương say mê thích thú liếʍ đến trên cơ ngực của hắn, lặp đi lặp lại liếʍ láp đầṳ ѵú, dùng miệng bú ʍúŧ, dùng răng gặm cắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ chỗ lồi nơi đó cứng lại.
Nguyễn Tương thanh tỉnh tất nhiên không dám làm ra việc này đối với Đằng Kỳ Dương, nhưng khi cô không tỉnh tảo muốn làm cái gì, ngay cả chính cô cũng không biết.
"Ân… Không…"
Đằng Kỳ Dương mày nhíu lại, đột nhiên nắm chặt tay của Nguyễn Tương, ngăn cô tiếp tục dâʍ ɭσạи chính mình.
Tay Nguyễn Tương bỗng bị bóp đau, Nguyễn Tương vùng vẫy mạnh mẽ, một cái tát "ba" hướng ngay trên mặt Đằng Kỳ Dương.
Trên mặt Đằng Kỳ Dương lập tức có dấu tay đỏ bừng.
Nguyễn Tương tiếp đó trừng mắt với hắn, trong đầu cất chứa rất nhiều lời nói tục tĩu mà người đàn ông mắng cô, cô chưa suy nghĩ liền thốt ra khỏi miệng: "Ai là tao hóa? Anh mới là tao hóa! Dươиɠ ѵậŧ gắng gượng như vậy đỉnh trong tiểu huyệt của tôi, còn nói cái gì không muốn?"