Nguyễn Tương biết bản thân nên cất giấu da^ʍ ý về Đằng Kỳ Dương dưới đáy lòng. Cô không thể khống chế suy nghĩ lệch lạc của bản thân, nhưng cô vẫn có thể khống chế được hành vi của mình.
“Tương Tương, tối nay anh sẽ dẫn em đi chơi.”
Chạng vạng tối, Trần Thạc bỗng hưng phấn mở hộp chuyển phát nhanh vừa nhận được, bên trong là một bộ trang phục khiến Nguyễn Tương ngạc nhiên.
Bộ váy lụa mỏng manh có đính hạt châu lấp lánh, mang phong cách giả tưởng như trong trò chơi cổ trang. Bên trong vải lụa trắng bạc là áσ ɭóŧ đỏ rực khoe trọn bầu ngực sữa cao ngất và bờ vai ngọc. Bên dưới xẻ tà rất sâu, lộ ra cặp chân dài thẳng tắp của Nguyễn Tương.
Nguyễn Tương xoay một vòng trước gương, cảm thấy bản thân như biến thành người khác: “Sao muốn em mặc trang phục kỳ quái này, chúng ta đi chụp ảnh?”
“Không, chúng ta tham gia hội hóa trang.”
Trần Thạc vừa lòng đánh giá cô: “Quả nhiên em mặc lên vẫn đẹp hơn người mẫu. Anh phải nhờ bạn đặt mua trước đấy.”
Vậy chắc rất mắc, Nguyễn Tương hỏi lại Trần Thạc: “Em mặc bộ này, còn anh mặc gì?”
“Không nói cho em biết.”
“A…?”
Trần Thạc khẽ cười thần bí, lấy mặt nạ từ trong hộp cho Nguyễn Tương chọn lựa: “Trong vũ hội mọi người đều đeo mặt nạ. Bởi vậy, anh muốn chơi một trò chơi với em.”
“Hả?” Nguyễn Tương bị Trần Thạc gợi lên lòng hiếu kỳ.
“Khảo nghiệm em, để xem em có tìm được anh không. Đợi lát nữa sẽ có người đưa em đi làm tóc, sau đó dẫn em đến hội trường. Em đến nơi thì anh cũng gần sửa soạn xong quần áo. Để xem em có tìm được anh hay không.”
Nói xong, Trần Thạc đưa cho cô một chiếc khuy cài đỏ: “Bước vào hội trường đừng quên đeo cái này trước ngực.”
Nguyễn Tương không hiểu lý do, Trần Thạc giải thích: “Đây là quy tắc. Mỗi khách mời sẽ đeo khuy cài. Màu xanh có nghĩa người đó vẫn độc thân, có thể tán tỉnh. Màu đỏ có nghĩa em đã có người tình, những người đàn ông khác sẽ không đến tán tỉnh em.”
“Được.” Nguyễn Tương cầm lấy khuy cài ngoan ngoãn gật đầu: “Nếu em không tìm được anh thì sao?”
“Tương Tương, em tốt nhất nên tìm được anh nhanh chút, nếu không thì…”
Trần Thạc quơ quơ quả trứng rung trong tay, sau đó cười xấu xa duỗi tay vào trong qυầи ɭóŧ Nguyễn Tương, nhét trứng rung vào huyệt cô: “Từ lúc bài hát đầu tiên của vũ hội bắt đầu, cách năm phút anh sẽ bật công tắc trung rung, bật đến khi em tìm được anh mới thôi.”
Nguyễn Tương khẽ run rẩy bờ vai.
Trần Thạc thật biết cách chơi. Tuy rằng hơi e ngại nhưng trò chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này cũng khiến cô hơi chờ mong.
Một lúc sau, trong đại sảnh vũ hội hóa trang, Nguyễn Tương cầm ly rượu, liếc nhìn trai gái xung quanh đều ăn mặc quái dị. Đầu ngón tay cô khẽ run, hai má ửng hồng dưới lớp mặt nạ.
Cô vẫn chưa có tìm thấy Trần Thạc.
Trứng rung trong huyệt nhỏ đã chấn động hai lần. Mật dịch bên trong chảy càng lúc càng nhiều, thấm ướt qυầи ɭóŧ.
Dưới ánh đèn xanh tím huyền ảo, bầu không khí quanh quẩn mùi hương kỳ lạ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của con người dâng cao.
Tiếng nhạc cũng vô cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, âm thanh giống như đang mơn trớn vành tai Nguyễn Tương. Cô vẫn biết loại vũ hội này không đứng đắn, nhưng không ngờ lại không đứng đắn tới trình độ này.
Những khách mời kia đâu phải đến khiêu vũ. Bọn họ đeo mặt nạ, nâng ly uống rượu dưới ánh đèn sân khấu và bầu không khí tràn ngập mùi hương. Ban ngày ai nấy đều làm bộ đoan chính, đến khi chuyển sang trạng thái kí©ɧ ŧìиɧ, từng lỗ chân lông đều tỏa ra hương vị hoóc môn.
Có nam giới đứng giữa đám đông cởi cà vạt, lộ ra cơ ngực rắn chắc và đám rừng rậm giữa hai chân. Người xung quanh hò hét khen ngợi, Nguyễn Tương đỏ mặt dời tầm mắt.
Cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, rót một ngụm rượu, nhắc nhở bản thân nên tìm kiếm Trần Thạc thật nhanh.
Đi ngang qua đám người nồng mùi hương, thời gian dần qua, mọi người trong bữa tiệc càng lúc càng chịu chơi. Đứng trên sân nhảy dán sát nhau hôn môi vẫn chưa tính là gì. Nguyễn Tương còn thấy có càng nhiều nam thanh nữ tú dây dưa một chỗ, dưới chân tường hoặc trên ghế dựa.
Không hiếm hình ảnh đàn ông kéo khóa quần lộ hung khí, vén váy của bạn tình lên, cắm vào động tiêu hồn giữa hai chân. Hai bên dây dưa kí©ɧ ŧìиɧ, không thèm che giấu tiếng thở dốc thỏa mãn.
Trần Thạc đang ở đâu… Cô càng lúc càng cuống. Cơ thể tê ngứa khó chịu, tim đập càng nhanh mạnh, ý thức càng mơ hồ.
May mắn đàn ông trong vũ hội vẫn tuân thủ quy tắc, trông thấy khuy cài đỏ trước ngực cô, không ai đến lôi kéo quấy rối… Nguyễn Tương vẫn đang thở phào nghĩ vậy, giây tiếp theo chợt có bàn tay lớn kéo cô.
“A…!”
Tiếng nhạc cùng tiếng thở dốc xung quanh đã nuốt chìm tiếng hét của Nguyễn Tương. Người đàn ông với thân hình cao lớn ném cô xuống ghế sô pha phòng kế bên, kéo váy xé rách qυầи ɭóŧ mỏng.
“Dám lén trốn đến nơi này chơi, tao hóa!”
Người đàn ông khẽ mắng một tiếng. Anh ta đang say rượu, tinh thần mơ hồ kích động. Dưới ánh đèn mờ ảo, ngay cả huyệt nhỏ Nguyễn Tương có hình dạng thế nào cũng không rõ, đỡ gậy thịt sung huyết cắm vào giữa khe mông cô.
Nguyễn Tương bị anh ta ấn quỳ trến ghế, bầu ngực nặng trịch rũ xuống, eo nhỏ lõm thành đường cong mê người. Cặp mông no đủ nhếch cao, mật huyệt đã sớm nóng ướt không nhịn được. Tư thế giống như đang chờ gậy thịt của người đàn ông đến thao mình.
Qυყ đầυ to tròn trượt bên ngoài cửa động, rất nhanh đã tìm đúng địa phương, không màn dạo đầu cắm thẳng vào trong.
“Ách a…!”
Dươиɠ ѵậŧ lớn đẩy trứng rung vào sâu trong khe huyệt cô, cắm đến miệng tử ©υиɠ. Đau đớn cùng vui sướиɠ chợt kéo đến khiến Nguyễn Tương rướn cổ hét chói tai. Bầu ngực tròn trịa cũng rung lên, khóe mắt tràn lệ bên dưới lớp mặt nạ.
Quá thoải mái… Đại dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông này vừa thô vừa dài… Quá cứng… Dễ chịu muốn chết… Nhưng mà…không đúng… Cô không nên bị người khác thao… là ai đang thao cô?