Bọn Họ Đều Muốn Làm Cô

Chương 48: Trần Tam Nguyện

Trần Thạc mau chóng ôm Nguyễn Tương vào trong ngực, đỡ cô vào phòng để lại sau lưng những tiếng bàn tán thích thú.

Bước vào phòng, trên chiếc giường lớn mềm mại của khách sạn, Trần Thạc mới được thỏa chí đè cô ra thao một trận thoải mái.

Bởi vì trận làʍ t̠ìиɦ vừa nãy bị người khác vây xem nên trong lòng Nguyễn Tương vẫn còn ám ảnh, cả người ướt đẫm mồ hôi. Huyệt nhỏ cũng bởi vậy mà kẹp chặt hơn, cho dù Trần Thạc thả chậm tốc độ mấy lần để kiềm chế cảm giác xuất tinh nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được bắn đầy trong huyệt.

Nguyễn Tương có uống thuốc tránh thai dài hạn nên không cần đeo bao, kɧoáı ©ảʍ được bắn vào trong khiến người đàn ông vô cùng thỏa mãn.

“A... Thạc ca… Không nên... Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy huyệt nhỏ...”

Nguyễn Tương nằm nhoài trên giường thở dốc nỉ non, hai chân mở rộng lộ ra huyệt nhỏ chảy đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa.

Dáng vẻ dâʍ đãиɠ này lại khiến Trần Thạc nổi lên du͙© vọиɠ. Dươиɠ ѵậŧ lại nhanh chóng cứng lên, anh ta ấn cô xuống dằn vặt thêm một trận nữa, thắt lưng va chạm bành bạch khiến cánh mông Nguyễn Tương đỏ ửng.

Trận thứ hai Trần Thạc kéo dài lâu hơn Nguyễn Tương bị thao hung bạo không còn sức kêu thành tiếng. Mật dịch nhỏ xuống từ nơi giao hợp giữa hai bắp đùi làm ướt đẫm ga giường. Mãi đến khi huyệt nhỏ bủn rủn không chịu nổi anh ta mới chịu dừng lại.

Tắm rửa nghỉ ngơi một lúc, Trần Thạc mới dịu dàng động viên Nguyễn Tương, nói đám bạn anh bình thường đều sống rất cởi mở, bắt gặp nhau đang làʍ t̠ìиɦ cũng là chuyện bình thường, không có ai nhỏ mọn đi nói lung tung.

Để an ủi Nguyễn Tương, Trần Thạc còn tặng cô một chiếc váy mang thương hiệu nổi tiếng có đính viền ren màu đen. Chiếc váy được thiết kế theo thẩm mĩ chiếm hữu của phái nam, váy cao cổ không lộ xương quai xanh cũng không lộ vai, thân váy dài đến mắt cá chân, che đậy toàn bộ đường cong của Nguyễn Tương, có thể nói thiết kế khá bảo thủ.

Hơn nữa kích thước cũng vừa vặn, Nguyễn Tương ngực tuy lớn nhưng không bị chật. Nhìn vẻ đoan trang khí phái của bản thân trong gương, lại phối thêm một đôi khuyên tai ngọc bích cùng vòng cổ do Trần Thạc tặng cũng có chút khí chất của con gái rượu, Nguyễn Tương không khỏi có thêm hảo cảm với Trần Thạc.

Nhưng sâu trong đáy lòng cô cũng có một giọng nói như đang chế giễu: Nhận quà của anh, ăn nằm trong nhà của anh, chuyện này có khác gì được bao nuôi?

Nguyễn Tương tạm thời phản bác giọng nói này: không, không phải, hiện giờ cô là bạn gái của Trần Thạc, Trần Thạc cũng đã tuyên bố trước mặt mọi người như vậy, anh còn muốn dẫn cô gặp gỡ bạn bè của mình, hơn nữa cũng không hạn chế tự do của cô, là cô chọn anh, quan hệ giữa họ là yêu đương.

“Bảo bối, thay đồ xong chưa, chúng ta đi ăn tối?” Trần Thạc ôm cô từ phía sau, hôn lên tóc cô.

Hai người tay trong tay bước đến phòng ăn trang trí đẹp đẽ, nhìn thấy mấy bàn ăn nam nữ náo nhiệt, Nguyễn Tương không khỏi thấy xấu hổ, kéo tay áo Trần Thạc không dám đi vào: “Anh Thạc...”

“Đừng sợ, anh đã nói rồi mà, không ai nhắc đến chuyện chiều nay đâu.”

Trần Thạc nắm chặt tay cô kéo vào trong, Nguyễn Tương cúi đầu cũng không dám nhìn thẳng mấy người trên bàn ăn.

Trần Thạc giới thiệu cô với mọi người, cô đương nhiên không thể mất lịch sự đành miễn cưỡng ngẩng đầu mỉm cười chào hỏi, không ngờ vừa liếc mắt đã thấy người đàn ông tóc vàng vừa vặn ngồi đối diện cô.

Đúng vậy, chính là người cô nhìn thấy khi làʍ t̠ìиɦ chiều này, anh ta rất giống với một người quen lúc trước của cô.

Khóe môi buông hờ nhưng trong mắt anh lại ẩn chứa vẻ cười cợt. Người đàn ông tóc vàng đẩy gọng kính râm màu mè lên tóc để lộ vầng trán trơn bóng đầy đặn và đường chân tóc đẹp đẽ khiến người khác hâm mộ.

Anh ta đang nghiêng đầu nói chuyện nghiêm túc với người đàn ông bên cạnh, thỉnh thoảng biểu đạt ngôn ngữ hình thể, thoạt nhìn vô cùng tự tin. Vành tai anh ta có đeo một chiếc khuyên hình cán cân nhỏ, ngón tay thon dài đan chéo nhau, một ngón tay có đeo một chiếc nhẫn lớn.

Dáng vẻ không thể nói là tự tin, mà đúng hơn là tự đại.

Người đàn ông chưa nhìn thấy Nguyễn Tương nhưng cô đã nhận ra anh ta, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Trần Thạc rốt cuộc cũng giới thiệu đến người đàn ông tóc vàng kia, anh ta nghiêng đầu khẽ nói với Nguyễn Tương: “Đây là anh họ bà con xa nhà anh, Trần Tam Nguyện.”

Nguyễn Tương cuống quít gật đầu, vội dời tầm mắt, sợ đối diện với người đàn ông tóc vàng.

Thế giới thật nhỏ bé, Trần Tam Nguyện là bạn chơi với mối tình đầu của cô.

Tuy rằng tính ra hai người chưa gặp nhau được mấy lần nhưng tình đầu của cô có quan hệ rất tốt với Trần Tam Nguyện. Không phải có quan hệ tốt ở bề ngoài mà là thân thiết nhau như anh em, dường như nhà hai người có mối quan hệ làm ăn qua lại nhưng Nguyễn Tương không rõ ràng lắm, tình đầu cũng không nói với cô chuyện trong nhà hắn ta.

Cô vẫn nhớ rất rõ có một lần tình đầu dẫn cô tham dự một bữa tiệc sang trọng Bữa tiệc là tổ chức sinh nhật cho một người bạn nào đó, cuối cùng Trần Tam Nguyện đứng ra trả tiền, khoản chi cũng không hề nhỏ.

Mà cũng vì lần đó mà hắn ta giận dỗi quở trách Nguyễn Tương quê mùa mang theo chỉ thêm mất mặt. Hắn ta còn so sánh cô với bạn gái Trần Tam Nguyện, nói những cô gái khác EQ cao biết nói chuyện, mà Nguyễn Tương không phải ngồi im như đá thì mở miệng lại toàn nói sai, không biết khéo léo đưa đẩy lại không biết kính rượu làm hắn ta mất mặt.

Vậy nên Nguyễn Tương mới có ấn tượng rất sâu sắc với Trần Tam Nguyện, thậm chí mỗi lần nhìn thấy anh đi cùng bạn gái đều hơi thấy tự ti, theo bản năng muốn trốn tránh anh ta.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác khiến cô ấn tượng sâu sắc. Nguyễn Tương là người cuồng trai đẹp, những nam sinh có gương mặt phổ thông thì cô nhớ không nổi bởi vì dung lượng não cô chỉ nhớ được những nam sinh điển trai, mà Trần Tam Nguyện có bề ngoài rất sát gái.

Khác với Trần Thạc mạnh mẽ cường tráng, Trần Tam Nguyện có một đôi mắt đào hoa khiến ngũ quan thoạt nhìn vô cùng mềm mại, hơn nữa anh ta thường xuyên mỉm cười, có thể làm thân với bất kỳ ai giống như một con mèo lớn không biết cắn người.

Mặc kệ trên thực tế Trần Tam Nguyện có cắn người hay không, Nguyễn Tương đều hy vọng anh ta không nhận ra cô, nếu không cô sẽ rất xấu hổ.