“Tôi muốn ngủ…”
Đàm Ngạn Hi đánh thêm một cái ngáp, vẫn trong trạng thái giao hợp nghiêng người ôm lấy Nguyễn Tương, cánh tay cường tráng khóa cô vào trong l*иg ngực rỗng rãi, đè người cô xuống giường.
“Nặng quá… Đừng đè, không thở được…”
Đàm Ngạn Hi khẽ nghiêng người để Nguyễn Tương có thể hô hấp, bàn tay lớn đặt trên lưng cô trượt xuống, hai mắt nhắm chặt, hô hấp dần đều đặn.
“Ngạn Hi?! Ngạn Hi… Cậu ngủ rồi?”
Hức, từ làm huyệt đến ngủ thϊếp chỉ mất có vài giây sao.
Nguyễn Tương im lặng lắng nghe hơi thở của cậu ta, khắp người đều bao trùm hơi ấm của thiếu niên, còn cảm nhận được vật cắm trong tao bức cô đang phát nóng, nhất thời ngoài cảm thấy dục cầu bất mãn thì cô còn thấy vô cùng thoải mái.
Trên người Đàm Ngạn Hi có mùi sữa tắm thơm nhẹ hòa quyện với mùi rượi hơi ngọt rất dễ chịu.
Hóa ra cảm giác được ôm ấp lại tươi đẹp như vậy, Nguyễn Tương cảm thấy trong lòng trào dâng cảm giác an toàn, nồng hậu, bền chặt, trung trinh, thâm tình… Hàng loạt cảm xúc thay đổi trong cô như được lên men.
Cô khép hờ mắt, mê say ngửi hương thơm trên người Đàm Ngạn Hi, cúi đầu hôn lên vòng ngực kiên cố của cậu ta.
Hôn một lần chưa đã, cô tiếp tục liếʍ láp ngực trái, lưỡi nhỏ ma sát lên đầu ngực cứng rắn như đá, cảm thụ hình dáng đầu ngực của thiếu niên, bên dưới môi là nhịp tim đập vững vàng của cậu ta.
A… chỉ muốn nằm mãi lên l*иg ngực thiếu niên.
Những ảo tưởng tốt đẹp chỉ tồn tại vài giây trong đầu Nguyễn Tương.
Ngay sau đó Nguyễn Tương khôi phục tâm trí, cố gắng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Ngẩng đầu lên, trong bóng tối tìm đến viền môi mềm mại của thiếu niên, Nguyễn Tương khẽ hôn lên, hai cánh môi ma sát nhau, hơi thở giao hòa, trong miệng phả ra mùi rượt ướŧ áŧ.
Hôn xong, Nguyễn Tương chậm rãi đứng dậy rời khỏi cậu ta, không lời từ biệt rón rén mặc lại quần áo, dự định rời khỏi khách sạn tìm đến chỗ Trần Thạc.
Xin lỗi Ngạn Hi, chị đây không thể thích cậu.
…
Mặt trời vừa mọc Nguyễn Tương đã cùng Trần Thạc bước lên chuyến bay quốc tế, rời xa mảnh đất dưới chân, bay trên tầng không vạn dặm.
Trần Thạc nói với cô, anh có gom vốn với một người bạn mở một khách sạn nào đó trên hải đảo Thánh Địa. Mặt trời ấm áp, bãi cát trắng phau, nước biển xanh ngọc rất dễ chịu. Anh dẫn cô đến trước để tránh đầu sóng ngọn gió, sau là để giải sầu hoặc nói đúng hơn là hưởng thụ tuần trăng mật.
Đây là cuộc sống mà sâu trong lòng Nguyễn Tương cực kỳ khát vọng mà không dám đòi hỏi.
Chuyện nợ nần trong nhà tạm thời đã được giải quyết, cô cũng không còn gì níu kéo, số điện thoại cũ không còn dùng đến, wechat cũng đã đăng xuất. Cô chỉ lập thêm một nick phụ, mà người bạn duy nhất cô thêm vào đó chính là Trần Thạc.
Còn về chuyện Đàm tổng trở về tức giận không tìm được cô, Đàm Ngạn Hi thức dậy không thấy cô sẽ thế nào… cô thực sự không muốn nghĩ đến.
Nguyễn Tương ngồi tựa bên cửa sổ thất thần, trên đùi bỗng có nhiều thêm một chiếc khăn.
“Lạnh không?” Trần Thạc che khăn lên bắp đùi cô.
“Không lạnh lắm.” Nguyễn Tương nhu thuận nhìn anh.
“Anh không tin, chân em rất lạnh, để anh sưởi ấm.”
Hàng ghế vốn có ba chỗ ngồi nhưng ghế sát bên hành lang bị trống, Trần Thạc ngồi giữa không khỏi quá lớn mật. Bàn tay tà ác mau chóng luồn xuống chiếc khăn xen vào giữa hai bắp đùi cô, ngón tay dài mò đến qυầи ɭóŧ, sờ nắn cánh hoa phấn nộn của Nguyễn Tương.
“A… Anh thật xấu…”
Nguyễn Tương nhỏ giọng rêи ɾỉ một tiếng, oán trách trừng mắt với Trần Thạc, hai chân khép chặt: “Hóa ra phủ khăn giúp em vì muốn làm vậy.”
Đó là đương nhiên, anh cố ý mua nhiều thêm một vé là để trống ghế ngồi bên cạnh, thuận tiện trên máy bay tìm Nguyễn Tương thỏa mãn nhớ nhung.
Người đẹp ngay bên cạnh, cậu nhỏ bị bỏ đói nhiều ngày như vậy, hơn nữa còn phải nhẫn nhịn nhìn Đàm Ngạn Hi thao Nguyễn Tương, hiện giờ sao còn nhẫn nhịn? Một phút cũng không muốn nhẫn nhịn.
“Tương Tương, chúng ta đã ở cùng nhau. Anh chỉ muốn ăn em.”
Trần Thạc dán sát Nguyễn Tương, tham lam hôn liếʍ gò má cùng vành tai cô, đồng thời ngón tay đâm rút trong huyệt thịt, rất nhanh tao động đã rỉ ra chất lỏng kêu òm ọp.
“Sao anh lại làm vậy, là sói đói hả?”
Nguyễn Tương ngoài miệng nhỏ giọng oán trách, trong huyệt lại càng chảy ra nhiều mật dịch, thậm chí còn tự động hơi tách hai chân để Trần Thạc thêm thuận tiện cắm rút.
Cô e thẹn cúi đầu càng khiến Trần Thạc thêm động tình, không vừa lòng dùng ngón tay xuyên huyệt liền cởi đai an toàn của cô.
“Tương Tương, ngồi lên đùi anh.”
Nguyễn Tương ỡm ờ lại bị Trần Thạc cứng rắn ôm đến, khăn lụa che hết được phần hông, Trần Thạc không nhịn thêm cởi khóa quần mình cùng váy Nguyễn Tương. Sau đó cắm côn ŧᏂịŧ sung huyết vào thịt mềm giữa hai chân cô.
Nguyên Tương tê dại da đầu, không phải Trần Thạc sẽ làm cô ở trên máy bay chứ… Xung quanh có không ít hành khách, như này quá…
“Thạc ca, đừng như vậy…”
Nguyễn Tương muốn thoát nhưng Trần Thạc càng thêm hứng thú, cánh tay nhấn chặt cô, môi ghé sát tai cô phun lửa nỏng.
“Tương Tương đừng sợ, anh chỉ cắm vào… Để anh cắm vào có được không, côn ŧᏂịŧ đã sưng đến phát điên.”
Anh chỉ cắm vào chứ không có động… Lừa gạt con nít.
“Không muốn… sẽ bị người khác nhìn thấy… không muốn…”
Cô hoảng sợ lắc đầu, côn ŧᏂịŧ thô cứng của Trần Thạc vẫn không ngừng sượt cánh hoa nóng ẩm của cô. Một tay luồn lên vạt áo sờ nắn đầṳ ѵú mẫn cảm khiến cô càng lúc càng mềm yếu, cơ thể mặc cho Trần Thạc thao túng.
Trần Thạc đắc ý nhét dươиɠ ѵậŧ đâm thẳng miệng huyệt cô, vừa mới cắm được một tấc, vách thịt chặt thít đã cắи ʍút̼ khiến anh thoải mái rêи ɾỉ: “Tương Tương… thả lỏng chút, chặt quá…”
“Hức… Thạc ca, không muốn… Không muốn làm ở chỗ này…”
Vật nóng kia vẫn cọ sát bắp đùi Nguyễn Tương, cô xấu hổ kéo váy xuống. Chạy trối chết vào nhà vệ sinh để lau sạch nước da^ʍ đang dính nhớp giữa hai chân.
Chưa kịp khóa chặt cửa nhà vệ sinh đã có người khác đẩy ra, trong nháy mắt bóng dáng cao lớn của Trần Thạc chen vào phòng vệ sinh nhỏ hẹp, anh nhanh tay khóa chặt cửa.
“Anh Thạc, anh...”
Trần Thạc không lên tiếng, chỉ dùng hành động đáp lại cô.
Nguyễn Tương bị người đàn ông ấn lên bồn rửa tay, nút áo bị cởi, cặρ √υ' đầy đặn ép sát trước gương, mông đào nhếch lên phía sau, qυầи ɭóŧ ướt đẫm bị lột xuống để lộ khe thịt đỏ tươi đang cắn nuốt côn ŧᏂịŧ lớn đâm rút liên tục của Trần Thạc.
Có thể do phòng vệ sinh quá chật chội, cũng có thể do máy bay chuyển động giữa không trung khiến trong người khó chịu, Nguyễn Tương chỉ thấy lần làʍ t̠ìиɦ rất không thoải mái.
Thậm chí cô còn thất thần, nhịn không được nghĩ đến Đàm Ngạn Hi bây giờ chắc hẳn đã rời giường, không tìm thấy cô, gọi điện thì cô đã tắt máy, không biết tâm trạng cậu ta thế nào...
“Tương Tương, có sướиɠ không?”
Trần Thạc bất mãn vì cô không tập trung, anh nhấp mạnh vào điểm G khiến cô khẽ than nhẹ, đúng lúc máy bay khẽ rung chuyển, Nguyễn Tương nhào về phía trước, suýt chút nữa té ngã.