Bọn Họ Đều Muốn Làm Cô

Chương 2: Nhận nhầm

Đêm đó Nguyễn Tương ngủ không ngon, khuôn mặt vẫn chưa tan hết ửng đỏ. Cô khẽ nhăn mày, răng cắn môi hồng như đang nhẫn nhịn.

Cô mơ thấy Trần Thạc đang thao mình, côn ŧᏂịŧ lớn đã thao Chương Kỳ mạnh mẽ cắm vào huyệt cô. Ưm… thật sướиɠ… Gậy thịt thô cứng nóng bỏng kia lấp đầy miệng huyệt đói khát lâu ngày.

Bên ngoài bỗng cạch một tiếng, Nguyễn Tương bừng tỉnh giấc.

Cửa phòng chợt mở ra, một bóng đen cao lớn loạng choạng bước vào trong.

Thần Thạc!

Nguyễn Tương đã nhận ra anh.

Thấy đối phương có vẻ uống say, cô không kịp nghĩ nhiều, vội bước xuống giường đỡ lấy Trần Thạc. Vừa chạm phải cánh tay đối phương, anh đã thuận thế kéo cô nhào vào l*иg ngực mình.

Nguyễn Tương trợn tròn mắt, trong lòng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

Trần Thạc vùi mặt vào cổ Nguyễn Tương, hơi thở nóng bỏng đượm hơi rượu phả lên chóp mũi cô. Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến cô bất giác kẹp chặt bắp chân, bên dưới lại càng ướt thêm.

Trần Thạc khẽ động môi như muốn nói điều gì, không chờ Nguyễn Tương nghe rõ, cô đã bị anh đẩy ngã xuống giường.

Người đàn ông mà Nguyễn Tương trộm nhớ đang đè lên người cô, anh nhẹ nhàng gặm cắn cần cổ non mềm, trong miệng lại rêи ɾỉ tên người khác.

“Chương Kỳ… Bảo bối… Em thật thơm…”

Nguyễn Tương vẫn nghe thấy rõ ràng, cô nhắm chặt mắt, bàn tay khẽ run đẩy Trần Thạc ra. Anh vào nhầm phòng, nhận nhầm người, Nguyễn Tương thầm chua xót.

Cơ thể nóng rực của Trần Thạc vẫn dán chặt lấy cô, nhất thời nỗi nhục nhã chiến thắng du͙© vọиɠ, Nguyễn Tương bắt đầy giãy giụa.

Trần Thạc cảm nhận được người dưới thân đang né tránh mình, nhưng anh không giận, trái lại thấm giọng cười, cởi thắt lưng trói hai tay Nguyễn Tương lại, kéo lêи đỉиɦ đầu.

“Bé ngoan, đừng quậy. Lát nữa sẽ làm em sướиɠ muốn khóc!”

Khống chế xong Nguyễn Tương, Trần Thạc thuận lợi hôn môi cô, tiếp đó đặt từng nụ hôn xuống khắp da thịt, hôn mãi đến xương quai xanh gợi cảm của Nguyễn Tương.

Ban đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hôn mυ'ŧ của Trần Thạc.

Hôm nay Nguyễn Tương chỉ mặc bộ váy ngủ chiết eo vô cùng thuận tiện cho bàn tay lớn của Trần Thạc thăm dò vào trong.

Đôi môi anh hôn đến ngực trái cao ngất cả Nguyễn Tương, một bàn tay khác cũng không canh lòng vắng vẻ bắt lấy ngực phải xoa nắn, một tay khác luồn xuống giữa hai bắp đùi cô, ngang nhiên tìm kiếm.

“Dâʍ đãиɠ, em thật ướt. Có phải đã sớm muốn rồi không?”

Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của Trần Thạc khiến cô thất thần trong thoáng chốc, cảm giác e thẹn lũ lượt kéo về.

“Ưm…”

Nguyễn Tương rên một tiếng yêu kiều như ngậm lấy nước xuân vô hạn, vừa thanh khiết lại mị hoặc.

Trần Thạc nghe cô gái dưới thân làm nũng mềm đến tận xương, bên dưới cũng cứng thêm vài phần, côn ŧᏂịŧ sung huyết cạ lên bụng dưới cô.

Quả nhiên nơi đó thô to giống như cô tưởng tượng, Nguyễn Tương nghĩ đến đây hoa huyệt bất giác phun ra một luồng mật dịch.

Người đàn ông luồn ngón trỏ thon dài vào trong đã bị tiểu huyệt kẹp chặt, anh nhíu mày, sau đó động viện đặt lên môi Nguyễn Tương một nụ hôn.

“Thả lỏng chút, bé da^ʍ. Sao hôm nay em kẹp chặt vậy, muốn bấm gãy ngón tay của anh hửm?”

Nguyễn Tương đỏ bừng mặt, chậm rãi thả lỏng cơ thể để ngón tay Trần Thạc thuận lợi cắm vào trong.

“Thật ngoan.”

Nguyễn Tương không dám đáp lại, cô cắn môi sợ hãi Trần Thạc phát hiện ra cô không phải người mà anh muốn.

Người đàn ông cắm ngón tay thăm dò vào trong khe huyệt nóng ấm, môi cũng không nhàn rỗi hôn mυ'ŧ hạt nhỏ trước ngực cô, mãi đến khi đầṳ ѵú cương cứng, đựng thẳng lên vì động tình anh mới chủ động vươn lưỡi ra kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Mới được một lát mà ngực em đã nở rộ, nghe lời anh uống thuốc rồi sao, bé da^ʍ!”

“Ưm~”

Đáp lại Trần Thạc là tiếng hừ mũi khó nhịn của Nguyễn Tương. Anh không nhận ra chuyện bất thường, bàn tay hưng phấn buông tha cho hạt đậu nhỏ, luồn vào trong miệng Nguyễn Tương, ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầu lưỡi ẩm ướt.

“Rên thành tiếng.”

“Ưm… a…”

Có lẽ giọng nói của Trần Thạc quá mức mê hoặc, Nguyễn Tương như bị đầu độc, nhăn mày khẽ rên.

Tiếng rên tựa như đang ra sức lấy lòng đối phương, anh hài lòng tán thưởng: “Ngoan, thật dễ nghe.”

Động tác trên tay Trần Thạc vô cùng nhuần nhuyễn, chiếc lưỡi đinh hương của cô thuận theo đầu ngón tay khuấy lên nước bọt, huyệt nhỏ bên dưới cũng da^ʍ đến mức không ngừng chảy mật dịch.

Đến khi khe huyệt đã nuốt được ba ngón tay, Trần Thạc mới hài lòng rút ngón tay trong miệng Nguyễn Tương ra, nhanh chóng cởϊ qυầи.

Nguyễn Tương cúi đầu nhìn xuống, còn chưa kịp nhìn thấy dáng vẻ của côn ŧᏂịŧ thô cứng kia thì chợt…

“A!”

Cả Trần Thạc cùng Nguyễn Tương đều thoải mái thở nhẹ một hơi. Trong nháy mắt gậy thịt thô ráp của người đàn ông đã cắm vào trong, phá tan lớp mị thịt căng chặt, công chiếm hoa tâm.

Nguyễn Tương nắm chặt tay nhỏ lên chiếc chăn phía sau, ngón chân cũng cuộn tròn vì ăn không tiêu.

Quá sâu.

Quá lớn.

Thật khó chịu…

Nơi sâu nhất trong huyệt động trống vắng chợt bị cắm đầy, miệng huyệt nuốt dươиɠ ѵậŧ căng đến trắng bệch. Trần Thạc sảng khoái thở dốc, vỗ lên cánh mông co dãn của Nguyễn Tương.

“Thả lỏng chút, da^ʍ phụ. Em cắn như vậy, côn ŧᏂịŧ của ông xã không nhúc nhích được.”

Nguyễn Tương hít một hơi sâu, cố gắng thả lòng người.

Trần Thạc thành thục duỗi tay gảy âm đế cưng cứng giấu trong mị thịt, kích khiến Nguyễn Tương chảy càng nhiều mật dịch.

Côn ŧᏂịŧ thô mập cắm sâu trong khe huyệt căng mịn của cô, khe huyệt không chịu được dần co rúm lại.

“Ưm… ha…”

“Thao em thoải mái không? Hửm? Da^ʍ phụ, thèm khát dươиɠ ѵậŧ như vậy hửm. Sao tối nay huyệt lại chặt như xử nữ vậy, nước thật nhiều…”