Bọn Họ Đều Muốn Làm Cô

Chương 1: Phòng khách ᗪâʍ ᒪσạи

“Phù! Cuối cùng đã không phải tăng ca!”

Nguyễn Tương dựa vào trước cửa phòng thuê, thở dài một hơi, trong lòng vẫn thấy ám ảnh chuyện tăng ca mấy ngày nay.

Cô chuyển túi hoa quả mới mua sang tay trái, tay phải móc chìa khóa tra vào ổ.

Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là tiếng thở dốc cùng cảnh tượng da^ʍ mị của bạn cùng phòng, Chương Kỳ đang cùng bạn trai là Trần Thạc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên ghế sô pha.

Là tư thế tiến vào từ phía sau.

Chương Kỳ nằm quỳ sấp như mẫu cẩu, Trần Thạc đứng phía sau nắm chặt eo, đâm chuẩn xác vào miệng huyệt lộ ra giữa khe mông người yêu.

Tiếng da thịt va chạm nhau bành bạch chứng minh Trần Thạc đút vào có bao nhiêu mạnh mẽ. Chương Kỳ bị anh va chạm ngã nhoài vào ghế sô pha trước mặt.

Cảnh tượng như trong phim khiêu da^ʍ khiến Nguyễn Tương ngạc nhiên căng cứng người. Côn ŧᏂịŧ thô dài của Trần Thạc hiện ra ngay trước mặt Nguyễn Tương, trần trụi cắm rút kịch liệt.

Côn ŧᏂịŧ cực kỳ lớn.

“Ưm a...”

Cùng với đó là tiếng rên của bạn cùng phòng, Nguyễn Tương chìm đắm trong kích thước đáng sợ của Trần Thạc chợt bừng tỉnh. Cô nhất thời đỏ bừng mặt lén trốn về phòng mình.

Lúc mới thuê chung Chương Kỳ còn thề thốt sẽ không dẫn bạn trai về nhà, kết quả chưa được mấy bữa đã xem nhẹ lời của Nguyễn Tương, hiện giờ còn đang chiến đấu kịch liệt trong phòng khách…

Hai người thèm khát cơ thể đối phương như vậy sao?

Đến nỗi không sợ bị cô bắt gặp?

Nguyễn Tương dựa lưng vào cửa phòng, chậm rãi trượt xuống nền nhà, bàn tay ôm lấy l*иg ngực đang nhảy bình bịch. Bộ ngực đẫy đà bị bàn tay nhỏ đè ép, trong lúc cô đang thở dốc nhũ thịt tràn ra ngoài kẽ tay.

Nguyễn Tương cố gắng nhấc chân, lảo đảo ngồi xuống đầu giường, khuôn mặt xinh đẹp trắng sứ vẫn ửng hồng, cánh tay run rẩy nhấc gối lên.

Dưới gối là tấm hình một người đàn ông phách lối, nửa người trên để trần.

Không sai, là Trần Thạc.

Trần Thạc vốn là nhϊếp ảnh gia, đoán chừng ngày thường hay chạy lăn lộn ngoài trời nên nước da bánh mật cực kỳ khỏe khoắn, cơ thể cao lớn, ngũ quan ưa nhìn. Mỗi lần gặp thấy Nguyễn Tương, anh chỉ lãnh đạm liếc nhìn cô coi như đã chào hỏi.

Nguyễn Tương nghĩ miên man, lòng bàn tay vô thức sờ lên tấm ảnh kia, trong lòng có hơi mất mát.

Đúng vậy, cô có cảm giác với Trần Thạc.

Ngày đầu nhìn anh đưa Chương Kỳ về nhà, cô đã thèm khát cơ thể anh, muốn… làʍ t̠ìиɦ cùng anh.

Nguyễn Tương vẫn biết âm thầm mơ tưởng bạn trai của bạn cùng phòng thật xấu xa, nhưng con người vốn không thể khống chế tình cảm của mình, càng không thể khống chế được du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất.

Nguyễn Tương nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, tâm trí không nhịn được nghĩ đến Trần Thạc.

Cô tưởng tượng ra sườn mặt tuấn tú của anh, thân hình thon dài, đường viền cơ bụng rõ ràng, thắt lưng lấm tấm những giọt mồ hôi sau khi đã vận động xong.

Còn cả thứ thô dài không ngừng va chạm hai bắp đùi Chương Kỳ.

Nếu như cắm vào trong tiểu huyệt cô, sẽ có tư vị thế nào?

Nguyễn Tương thỏa sức tưởng tượng, nơi riêng tư giữa hai chân chợt co rút từng trận, trào ra một luồng mật dịch. Cô khó nhịn cúi thấp đầu, thấy chiếc qυầи ɭóŧ hình tam giác mà bản thân không cẩn thận đá vào phòng.

Có lẽ là của Trần Thạc, cô nghĩ vậy.

Nguyễn Tương thầm khuyên nhủ bản thân không nên để ý, nhưng mà tay trái lại không nghe nhấc quần qυầи ɭóŧ lên, tay phải khẽ mở cửa phòng.

Cửa mở ra, tiếng rên dâʍ đãиɠ của Chương Kỳ cùng âm thanh da thịt va chạm nhau được phóng đại truyền vào trong.

Nguyễn Tương siết chặt chiếc qυầи ɭóŧ, một tay im lặng mò xuống váy tìm kiếm. Ngón tay nhỏ cách qυầи ɭóŧ ma sát tiểu huyệt ẩm ướt. Cô đưa chiếc qυầи ɭóŧ tam giác lên mũi ngửi, trên quần nồng mùi tanh nhẹ đầy nam tính, tựa như đang nhắc nhở cô về kích thước của Trần Thạc.

Không đủ.

Chưa kịp lột qυầи ɭóŧ ra, đầu ngón tay đã cách lớp vải cắm vào trong khe huyệt, khiến cho thứ vải hơi thô ráp kia ma sát vào hoa huyệt non mềm.

“Ưm~”

Nguyễn Tương cắn môi khẽ rên một tiếng, siết chặt chiếc qυầи ɭóŧ của Trần Thạc. Bàn tay nhỏ biến mất dưới lớp váy, cách qυầи ɭóŧ trắng ngà ma nghiền hoa huyệt.

Động nhỏ chảy ra càng nhiều nước, qυầи ɭóŧ hơi ráp khiến cô thoải mái nhắm nghiền mắt, nhưng mà vẫn chưa đủ sâu, còn gậy thịt của Trần Thạc lại rất dài…

Nguyễn Tương không nhịn được kéo váy lên tận bắp đùi, ngồi xuống giường banh chân hình chữ M, chiếc qυầи ɭóŧ trắng treo lỏng lẻo giữa hai căng chân cân xứng nuột nà.

Cô thở dốc, bầu thịt no đủ trước ngực cũng phập phồng theo nhịp hô hấp, một tay luồn vào trong áo tự nhéo bầu ngực mình, hai mắt dần mất đi tiêu cự.

Trong đầu hiện lên sườn mặt tuấn tú của Trần Thạc, chóp mũi cao thẳng dường như còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi, thắt lưng tinh tráng đưa đẩy hung khí cương cứng như sắp bạo nộ.

Ngón tay cô ra vào trong huyệt thịt ướŧ áŧ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp gáp!

Tiếng nước phát ra nhóp nhép khiến Nguyễn Tương xẩu hổ đỏ mặt, nhưng đồng thời càng nghe càng thêm hưng phấn.

Bên ngoài Chương Kỳ rên một tiếng, cô cũng không nhịn được ưm một tiếng.

Âm thanh vang cùng lúc với tiếng rên của bạn cùng phòng, khó lòng mà phần biệt được là của ai với ai.

Nguyễn Tương thở dốc kịch liệt, du͙© vọиɠ lêи đỉиɦ.

Cô khẽ buông chiếc qυầи ɭóŧ ra, đỏ mặt xấu hổ, cô lại dám…

Dù trong lòng cảm thấy bản thân thật khó hiểu, Nguyễn Tương vẫn cất chiếc qυầи ɭóŧ tam giác lên chiếc tủ cao đầu giường.