Khi con người ta có chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong người càng khiến cho thần kinh hưng phấn gấp mấy lần. Một Trịnh Đình Nam luôn tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng, thậm chí luôn cố gắng kéo xa khoảng cách với Quỳnh Giang thì đêm nay lại mãnh liệt vô cùng, anh ngang nhiên hôn cô không cần sự cho phép. Nụ hôn không bắt đầu nhẹ nhàng như lần trước trong phòng làm việc mà ngay lập tức vồ vập khiến Quỳnh Giang không kịp trở tay.
Anh hôn cô một cách điên cuồng, như một vị khách lữ hành đi bộ đường dài mãi mới tìm được nguồn nước tươi mát cứu sống chính mình. Nhưng cách hôn này thực sự khiến Quỳnh Giang có chút không thoải mái vì môi cô rất đau, Trịnh Đình Nam dường như cắn chứ không còn là hôn nữa. Cô dùng hết sức của mình, chống tay lên vòm ngực rắn chắc đẩy mạnh anh ra.
Có lẽ Trịnh Đình Nam không ngờ được cô sẽ làm vậy nên không đề phòng, bị Quỳnh Giang đẩy một cái thì cả cơ thể chuếnh choáng ngã sang bên cạnh. Nụ hôn dở danh chưa thoả mãn được khiến Trịnh Đình Nam cảm thấy khó chịu trong người, anh gắt gỏng lên giọng:
"Em đẩy cái gì chứ? Đây không phải điều em muốn bao lâu nay sao nên lúc nào cũng trăm phương nghìn kế dính chặt lấy tôi không rời. Bây giờ em muốn thì tôi cho, thế mà em lại còn đẩy tôi ra, cố tình tỏ ra thanh cao vậy cho ai xem."
Từng câu từng chữ của Trịnh Đình Nam như mũi dao đâm thẳng vào tim Quỳnh Giang, không nhân từ mà rạch mạnh vào vết xước cũ, hằn lên nỗi đau không nói thành lời. Cô ngồi đó, trân trân nhìn anh không nói câu nào. Hoá ra từ trước đến nay, mọi việc cô làm trong mắt anh chỉ là khao khát được lên giường với anh như bao phụ nữ khác, anh hoàn toàn không nhìn ra tấm chân tình của cô.
Quỳnh Giang ngồi co hai chân lại trên giường, đưa hai ngón tay lên bịt chặt vào tay ngăn cho nước mắt không chảy ra. Có người nói làm như vậy sẽ không rơi nước mắt nữa nhưng bao lần cô làm đều được còn lần này thì không. Chẳng biết làm thế nào cả, chỉ là lúc này cô thấy rất đau, đau ở nơi trái tim, nỗi đau âm ỉ từng chút một nhưng cũng đủ gϊếŧ chết con người ta trong tuyệt vọng.
Thấy cô không phản bác, không có hành động gì, Trịnh Đình Nam quay sang nhìn cô. Lúc nãy trong cơn tức giận khi không kiểm soát được hành động và nhận thức của bản thân, anh biết mình đã buông lời quá đáng làm tổn thương đến cô. Nhưng lời đã nói ra sao có thể thu lại được, anh ước Quỳnh Giang hãy đứng dậy chửi anh một trận, đánh anh một trận thì anh còn cảm thấy thoải mái hơn là so với việc cô cứ im lặng ngồi khóc như vậy.
"Xin lỗi em, là do tôi say quá không làm chủ được bản thân. Đừng khóc nữa được không." Trịnh Đình Nam đưa tay lên định lau nước mắt giúp Quỳnh Giang nhưng lại bị cô hất ra.
"Anh không có lỗi. Người ta nói lời nói lúc say là chân thật nhất. Có lẽ những lời vừa rồi là suy nghĩ thật của bản thân anh nhưng phải kìm nén rất lâu đến bây giờ mới được nói ra. Xin lỗi vì bao lâu nay đã khiến anh khó chịu, từ nay em sẽ không làm phiền anh nữa."
Quỳnh Giang đã suy nghĩ rồi, cô thực sự đã thất bại hoàn toàn vậy thì nên buông tay thay vì cố chấp. Như chị Ngọc Khuê nói vậy, nếu cứ cố nắm chặt không buông một người không yêu mình thì kết cục cả hai chỉ có đau khổ thôi. Cô không muốn anh đau khổ nên chọn buông tay, lựa chọn này sẽ khiến cô gục ngã hoàn toàn nhưng nó còn tốt hơn là cả hai cùng phải chịu.
Quỳnh Giang bước qua người Trịnh Đình Nam, bước xuống giường, đi tìm túi xách của mình rồi rời khỏi phòng. Cô mệt mỏi đi từng bước một mới hết hành lang, bước vào thang máy rồi ấn xuống hầm. Cửa thang máy đóng gần hết thì chợt dừng lại, một bàn tay chặn cửa thang máy. Cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy Trịnh Đình Nam thở gấp, cả người đứng dựa vào cửa.
Cô không muốn phải nhìn thấy mặt anh một giây nào nữa vì cô không chịu nổi nỗi đau từ trái tim, vết thương lòng này không thể chịu thêm chút đả kích nào nữa đâu. Quỳnh Giang ấn nút đóng cửa thang máy liên tục nhưng Trịnh Đình Nam cứ đứng đó thì làm sao cửa đóng được. Cuối cùng Quỳnh Giang giận quá phải hét lên:
"Rốt cuộc anh muốn cái gì?"
Trịnh Đình Nam không nói lời nào, đi thẳng vào trong thang máy đứng cùng cô. Quỳnh Giang cố gắng lựa chỗ đứng cách xa anh một chút. Thấy cô cứ trốn tránh mình, Trịnh Đình Nam cũng không ép buộc, trong lòng anh nghĩ, đằng nào việc tiếp theo anh làm dù Quỳnh Giang muốn trốn cũng không được.
Không lâu sau, thang máy đã xuống dưới tầng hầm, Trịnh Đình Nam nhanh chóng cầm lấy tay Quỳnh Giang kéo ra ngoài, đi ra đường gọi xe taxi.
Cô giằng co, giật tay lại mãi cũng không được, đánh vào người anh cũng không xong, dường như chẳng hề hấn gì.
"Buông em ra. Em có xe, em tự về."
Quỳnh Giang có gào thét thế nào, Trịnh Đình Nam vẫn nhất quyết không buông tay. Đến khi có xe taxi đỗ lại bên đường, anh nhanh chóng tống cô vào xe rồi mùnh ngồi ngay cạnh cô.
"Anh muốn đưa em đi đâu chứ?" Quỳnh Giang hỏi, Trịnh Đình Nam không trả lời cô mà mở điện thoại đưa địa chỉ cho tài xế. Quỳnh Giang nhổm người lên nhìn, khi nhìn thấy địa chỉ, trong đầu cô hiện lên đầy thắc mắc.
"Này, Trịnh Đình Nam rốt cuộc anh muốn cái gì? Tại sao lúc này lại muốn đến nhà em?"