Hoá Ra Đã Yêu

Chương 2

"Em rể, tôi rất muốn biết mình phải trả giá như thế nào?"

Rồi Ngọc Khuê cứ thế thản thiên rời đi trước ánh nhìn phẫn nộ của Đình Vũ. Nhớ lại tình cảnh lúc đó, hắn lại bực mình, ném thẳng tập tài liệu trong tay lên bàn, thẳm sâu trong ánh mắt đầy sự khoa chịu.

"Phạm Ngọc Khuê, cô vậy mà dám trêu đùa tôi."

Trịnh Đình Vũ cứ tưởng cô sẽ như những người phụ nữ khác, khóc sướt mướt cố gắng minh oan hoặc cầu xin hắn tin tưởng mình trong sạch, nào ngờ Ngọc Khuê lại dửng dưng như mọi chuyện đều không liên quan đến cô. Cô gái này nếu muốn chơi trò mèo vờn chuột, hắn chắc chắn chơi tới cùng.

Tiếng điện thoại bàn chợt vang lên, Trịnh Đình Vũ ấn nút nghe thì thư ký bên ngoài thông báo có người đến gặp, hắn định từ chối nhưng người kia kịp thời chen miệng vào nói khiến hắn bắt buộc phải cho tên đó vào.

Cửa phòng bật mở, một người đàn ông lịch lãm với bộ vest đen bước vào nhưng gương mặt bày ra vẻ cà lơ phất phơ, trái ngược hoàn toàn với phong cách ăn mặc của hắn. Hắn ngồi thẳng vào ghế sofa, vắt hai chân kê lên chiếc bàn trước mặt, chẳng cần sự cho phép của chủ nhân căn phòng này.

"Anh trai, lâu rồi không gặp trông dáng người anh chuẩn như người mẫu vậy. Lướt tin tức trên mạng thấy hàng loạt tấm "ảnh nóng" của anh và cô gái lạ mặt kia em còn tưởng hai người được thuê làm mẫu chụp đấy."

Lương Thế Quang bật cười lớn, còn lôi chiếc điện thoại ra, cố tình tìm lại những bức ảnh kia để trêu chọc Trịnh Đình Vũ. Và dĩ nhiên hành động này của Lương Thế Quang khiến Trịnh Đình Vũ chẳng thể ngồi yên, hắn bực mình, tiện tay cầm một tập tài liệu gần mình nhất nhắm đúng chỗ Lương Thế Quang mà ném mạnh.

Vì còn mải mê nghịch điện thoại và cái miệng liên tục châm chọc Trịnh Đình Vũ mà Lương Thế Quang không lường trước nguy hiểm. Tập tài liệu kia chuẩn xác rơi thẳng vào vai khiến hắn oai oái kêu đau. Trịnh Đình Vũ lúc này mới rời khỏi ghế làm việc, tiến đến và ngồi xuống cạnh Lương Thế Quang, ánh mắt ra hiệu cảnh cáo cho cậu ta im miệng ngay.

Trịnh Đình Vũ thả người xuống ghế, ngả lưng ra đằng sau, hai tay để ra sau gáy nhắm mắt định thần nhưng không quên nhắc nhở Lương Thế Quang: "Nếu chú đến đây để cười nhạo anh thì cửa đằng kia, không tiễn."

Lương Thế Quang lập tức thu lại vẻ ngả ngớn của mình, tận tình hỏi thăm: "Anh có cần em giúp gì không? Xử lí cô gái kia hay như thế nào?"

"Không cần làm gì cả." Trịnh Đình Vũ nhắm nghiền mắt suy ngẫm, hắn chính là không muốn dập tắt tin tức kia, muốn để sự việc "nước chảy bèo trôi" xem rốt cuộc cái người tên Ngọc Khuê kia sẽ có thái độ, hành động như thế nào. Hắn muốn để xem cô có đến cầu xin giúp đỡ không, những loại tin tức này đối với hắn thì không sao nhưng đối với người như cô chắc chắn chẳng thể chịu áp lực được lâu.

Thư ký gõ cửa bước và phòng, thông báo: "Tổng giám đốc, có cô gái tên là Phạm Phương Ngân đang náo loạn dưới sảnh, nói là muốn gặp anh."

"Cô đã là thư ký lâu năm, những việc đơn giản như vậy cũng phải báo cáo sao?" Trịnh Đình Vũ nhăn mày quở trách.

"Tôi đã biết phải làm gì." Thư ký đáp nhanh rồi xin phép ra ngoài.

Chỉ là rắc rối với Trịnh Đình Vũ sẽ không hết nếu Lương Thế Quang còn ngồi ở đây. "Vợ tương lai đến sao anh không đón tiếp? Ngủ với chị cô ấy rồi giờ người ta mà giận dỗi là anh mất vợ đấy."

Trước vẻ bỡn cợt của thằng em trai kết nghĩa ngồi cạnh, Trịnh Đình Vũ càng bực mình hơn. Hắn quay sang lườm Lương Thế Quang, lạnh mặt cảnh cáo: "Im ngay mõm chó của chú trước khi tôi nổi điên."

[...]

Hơn một tháng sau, tin tức đã bớt hot dần nhưng có kẻ đã nhúng tay vào khiến cho chúng một lần nữa nổi lại, cố tình bôi xấu hình tượng của Ngọc Khuê. Đồng hành với tiếng xấu tiểu tam là câu chuyện tình sử thời đi học chuyên đi cắm sừng các bạn trai của mình, chơi thuốc l.ắc, h.út bóng cười... Hình tượng cô cả nhà họ Phạm xuống dốc không phanh và cùng với đó là danh tiếng ngọc nữ của cô hai Phạm Phương Ngân càng được đánh giá cao. Sự việc này diễn ra dùng đầu gối cũng có thể biết được ai làm.

Vậy mà lúc này Ngọc Khuê vẫn thản nhiên, bình tĩnh ngồi vẽ những bản thiết kế quần áo mặc kệ lời lẽ ngoài kia. Và đương nhiên cô chưa hề có ý định lên tiếng thanh minh hay cầu xin ai giúp đỡ.

Chỉ tội chàng trợ lý và mấy nhân viên của cô không chịu nổi áp lực, liên tục lo lắng cho cô và cho dự án sắp tới của cả văn phòng.

Ngọc Khuê hiểu cảm giác của họ lúc này. Mọi người lo lắng cho cô vì tình nghĩa, hơn hết cả là lo lắng dự án sản phẩm mới của phòng thiết kế có thể bị ảnh hưởng bởi mấy tin tức xấu. Vậy nên nhiều lúc cô rất đắn đo trong việc giải quyết những vấn đề trên báo chí hay tiếp tục diễn trò với đám người Phương Ngân kia.

Nhưng có lẽ chắc ông trời không tuyệt đường người, đang lúc bối rối không biết xử lí như thế nào thì trong bụng cô xuất hiện một sinh linh nhỏ. Dùng đầu ngón chân cũng biết đây là con của ai.

Ngồi trong xe ô-tô với hai vị trợ lý của mình, Ngọc Khuê nhìn đi nhìn lại giấy kiểm tra sức khoẻ trên tay, nhếch môi cười nói với chàng béo đang lái xe: "Chúng ta ra sân bay. Hôm nay tôi phải đích thân đem con đi nhận mặt bà nội nó mới được."