*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn họ rảo bước về phòng, Thiên Việt tâm như tiểu lộc loạn chàng, từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc không nói câu nào, lẳng lặng khép chặt cánh cửa, đem lớp quần áo vướng víu cẩn thận trút xuống, rồi bò tới tự giác quỳ gối bên chân Vi Hạo.
Thiên Việt vẫn còn đang tự mình suy nghĩ về những câu nói của chủ nhân ban nãy, ôm một bụng thắc mắc nhưng cũng chỉ quỳ ở một bên không lên tiếng. Cậu nhìn thấy chủ nhân đang lục lọi trong ngăn kéo tìm cái gì đó, dường như đã xới tung cả lên mà vẫn không vừa ý cái nào cả, đôi mày cũng bất đắc dĩ mà hơi chau lại. Phải mất một đoạn thời gian sau đó, Vi Hạo mới lôi ra từ trong ngăn tủ vài thứ khác rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn trà, gọi "Việt nhi, lại đây".
Thiên Việt nhanh nhẹn bò qua bên cạnh hắn, ngước đôi mắt lên nhìn chủ nhân của mình rồi lặng im không lên tiếng. Ánh mắt trong veo lại tràn ngập tin tưởng cùng sùng bái khiến Vi Hạo bật cười, vò rối mái tóc của người kia, mang theo ý vị trêu đùa
"Sao im lặng thế? Ghen à?"
Bị nói trúng tâm sự trong lòng, Thiên Việt hơi mím môi một chút, lại vẫn thật thà mà gật đầu. Nghĩ gì đấy, rồi lại bổ sung thêm một câu, "Nhưng thắc mắc nhiều hơn, chủ nhân, người định làm gì?"
Hắn cúi người xuống, đem ý định trong đầu mình nói ra, lời nói tuôn ra đến đâu, mặt của Thiên Việt lại đỏ dần theo đến đấy, cuối cùng lắp bắp thốt ra một câu, "Không... không thể nào....". Vi Hạo nhún vai tỏ vẻ như bản thân đã dự đoán được, tỏ vẻ miễn cưỡng cười cười, "Không muốn cũng không sao, chủ nhân tìm người khác phối hợp là được"
Tìm người khác? Chuyện này mà chủ nhân còn muốn tìm người khác? Không thể như thế được! Nhưng mà... cậu cũng không có can đảm làm ra chuyện đó, thật mất mặt...
"Nhưng mà chẳng lẽ lại chắp tay dâng tướng công... ơ không, chủ nhân cho kẻ khác ư?" Tiểu Tướng quân cảm thấy bản thân như bị dồn vào đường cùng, thế này không ổn mà thế kia cũng không xong, khuôn mặt trong nhất thời cũng vặn ra đủ loại biểu cảm kì dị. Ban đầu là đỏ ửng, sau đó lại như giận dỗi, rồi lại thoả hiệp, xong lại như phủ nhận cái gì đó, rồi lại quyết tâm, sau cùng lại là đỏ mặt gục đầu. Thiên biến vạn hoá, càng nhìn càng thấy buồn cười khiến Vi Hạo nhẫn cười mãi cũng vất vả, bèn đứng dậy phủi phủi vạt áo, chỉ hận không thể khiến cho thiên hạ đại loạn mà nói một câu: "Ta bảo Lâm Uyên tìm ngưu lang tới, em về phòng mình đi"
(*ngưu lang là kĩ nam nhé =)) )
Cước bộ ổn trọng thong dong bước đi, cũng không quá gấp gáp nhưng dường như lại chẳng có ý dừng lại, cuối cùng khiến cho Thiên Việt hạ xuống quyết tâm, bò sang nắm chặt tà áo hắn, cắn cắn môi nói thật nhỏ, "Để em làm...."
"Hửm? Gì cơ?"_ hắn dừng lại cước bộ, nhướng mày tỏ vẻ không hiểu.
"Để.... để em làm...." Mặt của Thiên Việt đã sớm đỏ đến mức muốn lấy máu, nói năng tuy trở nên lấp lửng nhưng vẫn mang sắc thái quyết tâm lao đầu vào biển lửa. Thái độ nửa muốn nửa không của tiểu tâm can lại mở đường cho Vi Hạo có hứng thú trêu chọc. Đầu mày hắn chau lại, trong giọng nói lộ ra sự từ ái như đang khuyên nhủ một đứa nhỏ, "Được rồi, đừng làm càn nữa. Mấy chuyện này vẫn là đừng làm thì hơn."
"Ơ nhưng.... không thể như vậy được mà...."
"Lí do?", giọng nói đột ngột trở nên nghiêm túc hơn hẳn, như đang thật sự cùng cậu luận bàn một chuyện gì đó rất quan trọng. Câu hỏi bất ngờ này làm cậu có chút không biết nên trả lời làm sao, chẳng phải chủ nhân muốn cậu làm việc đó hay sao? Bây giờ lại đòi lí do? Đem dòng suy nghĩ hỗn độn sắp xếp lại, Thiên Việt khẽ khàng nói ra lí do mà cậu cho là hợp lí nhất, "Đó là điều người muốn, chủ nhân"
"Ta không muốn như thế, Việt nhi."
"Đem chuyện này ra ngoài, tiếng xấu đồn xa, không được!"
"Ai dám ở sau lưng bổn vương bàn tán?"
"Chủ nhân... không thể có nô ɭệ khác được mà...."
"Tại sao không? Nô ɭệ thì không thể thờ hai chủ, nhưng chủ nhân thì có thể có nhiều nô ɭệ." Dựa vào chút bản lĩnh của Thiên Việt mà muốn cùng hắn đấu khẩu, căn bản là không có khả năng. Mà thực tại cũng chứng minh là hắn đoán đúng, Thiên Việt sau câu nói của hắn, khuôn mặt lại hiện lên thương tâm, cúi đầu im lặng không biết nên nói thêm cái gì.
Cậu cảm thấy bản thân có vẻ đã vui mừng quá sớm, dù chủ nhân nói sẽ thú cậu thì sao? Ngài vẫn là chủ nhân, vẫn là vương gia cao cao tại thượng, vẫn nên có thêm thê thϊếp để khai chi tán diệp. Còn cậu thì suy cho cùng chỉ là nô ɭệ dưới chân ngài, sủng ái là một chuyện, nhưng cũng vô pháp trở thành thê tử duy nhất. Đôi môi mỏng manh vô thức mím chặt, nắm tay đặt sát bên thân cũng như vô thức siết lại, cả người hơi run lên.
Vi Hạo vẫn đứng im nghiền ngẫm, nhìn chằm chặp người dưới thân, không thấy rõ biểu cảm của cậu. Nhưng dựa vào ngôn ngữ hình thể hắn đã sớm có thể đoán ra, cậu lại đang bắt đầu tự ti, bao nhiêu năm rồi, sao không thể tin vào giá trị của bản thân một chút ấy nhỉ? Hắn nhận ra, tiểu Tướng quân nhà hắn bình thường có thể thông minh mẫn tuệ, nhưng với những chuyện tình cảm thì chính là ngu ngốc khó hiểu.
Đôi lúc hắn cũng hoài nghi bản thân, về phương diện biểu hiện tình cảm có phải có vấn đề không? Hay phương pháp dạy dỗ của hắn có vấn đề? Nếu không thì vì sao lại dưỡng ra một tên ngốc trong chuyện tình cảm như cậu? Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, hắn thích loại ngây thơ ngốc nghếch này, trêu rất là vui!
Cơ mà nhìn biểu hiện của tên ngốc kia, sau một hồi tự vấn lương tâm sẽ tự cho rằng bản thân không có giá trị, rồi sẽ im lặng ẩn nhẫn chấp thuận, thay hắn tìm người mới về nhà. Rồi sau đó, chắc lại chui vào đâu đó sụt sùi khóc lóc cho xem. Vi Hạo "nuôi vợ" bao nhiêu năm nay, đơn nhiên hiểu được cậu nghĩ gì, thế nên đơn giản thả một cái cọc cho cậu nắm:"Chủ nhân thì có thể, nhưng thân phận khác thì chắc là không thể rồi?"
Thiên Việt tính cách có phần ngây thơ, không hiểu dụng ý trong trò đùa nãy giờ của hắn, lừng khừng hỏi lại, "Phu quân?Nhưng.... ngài có thể lấy năm thê bảy thϊếp mà...?"
Hắn bất lực đỡ trán, thở dài một hơi, cái thứ ngốc lăng gì vậy? Đây đâu phải là người mà hắn dưỡng ra? Trời ạ! Hắn thật sự vô cùng bất đắc dĩ, lắc đầu hỏi lại, "Vẫn chưa hiểu?"
Cậu nghe lời hắn nói, đem câu chuyện từ ban nãy hồi tưởng lại, trong thoáng chốc như hiểu ra được gì đó, khuôn mặt vừa lui đi sắc đỏ một được một lát đã nhanh chóng đỏ ửng lên. Cậu oán giận kêu lên một tiếng, "Chủ nhân....."
"Hửm? Thế ta đi ra ngoài nhé?"
"Tướng công...."
"Chưa nghe rõ nha."_Vi Hạo vẫn không từ bỏ, một lòng muốn ép chết người ta, cước bộ vẫn đang thong dong đột ngột nhanh hơn. Bàn tay vừa chạm đến cửa, đã nghe thấy người ở đằng sau nhào lại ôm lấy chân mình, ngại ngùng gọi một tiếng mềm mại, "Tướng công... "
Hắn xoay đầu lại nhìn người đang xoắn xuýt phía dưới chân mình kia, ngồi xổm xuống dùng hai ngón tay nâng cằm cậu lên đối diện mình, "Không muốn để vi phu chơi đùa với kẻ khác à?"
"Chủ nhân.... từng đáp ứng với em, chỉ trừ khi em không còn khả năng thoả mãn ngài nữa, ngài mới cho kẻ khác nằm lên giường ngài.... Em... không muốn vô dụng như thế..."
Vi Hạo nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của người kia, lại thốt ra câu nói có phần không liên quan lắm, "Tại sao không gọi tướng công nữa? Khó gọi lắm à?"
Thiên Việt không biết nên đáp lời thế nào, chần chừ một chút rồi mới lí nha lí nhí nói rằng, gọi hai tiếng "chủ nhân" nghe có cảm giác bản thân đang bị chủ nhân giam lại bên mình trở thành vật chiếm hữu của ngài, thoải mái hơn nhiều. Nói xong liền ngại ngùng xấu hổ mà đưa tay lên che lại khuôn mặt của mình, một chút liếc nhìn chủ nhân cũng không dám.
Vi Hạo nghe xong lời nói thật thà ấy, rồi nhìn dáng vẻ xấu hổ kia liền bật cười thành tiếng, đáng yêu thật đấy! Tiếng cười của chủ nhân vào tai cậu, như biến thành sự trêu chọc không che giấu, làm Thiên Việt càng xấu hổ hơn nữa mà bưng mặt kín mít, nhất quyết làm một con đà điểu né tránh cuộc đời. Hắn sủng nịch hôn lên mái tóc mềm mại của người nọ, "Ngoan, vậy cứ gọi chủ nhân. Nhưng vào thời điểm cưỡi lên người ta, gọi tướng công. Em cứ thử gọi sai một câu, ta liền không tha cho em. Rõ chưa?"
Thiên Việt vẫn trong tư thế bưng kín mặt đó, cẩn thận "dạ" một tiếng, rồi lại im lặng. Vi Hạo dùng khớp ngón tay của mình, gõ nhẹ lên mu bàn tay của cậu, "Bỏ tay ra, ta muốn thấy mặt của em" đã thấy người kia ngoan ngoãn dời hai tay ra khỏi khuôn mặt, xuôi xuống để sát hai bên người, ngẩng lên đôi mắt tròn xoe mê luyến mà nhìn vào khuôn mặt Vi Hạo.
Hắn ghé sát tai cậu, nói thêm vài tiếng gì đó, cả không gian ngập chìm vào im lặng....
Rồi vài nô tì trong phủ, thấy Thiên Việt cứ thế mà lao nhanh ra khỏi Lãng Hiên Các....
Một lát sau, Vi Hạo đẩy cửa ra ngoài, rảo bước về khách viện.
Vừa đến cửa đã thấy A Tử đứng cúi đầu hô một tiếng, "Vương gia, Khánh thân vương đã đến"
"Ngươi đi tiếp đón đệ ấy, bảo với đệ ấy cứ ngồi ở đó chờ là được. Người mà đệ ấy cần, ta sẽ đưa tới, kiên nhẫn một chút, đừng làm loạn chuyện của ta."
"Nô tì đã rõ, Vương gia"
Hắn rảo bước nhanh đến khách phòng ở phía Tây, vừa đến đã nghe thấy tiếng của Sinh Cát gắt gỏng, liên tục truy vấn Lâm Uyên đang đứng bên cạnh, "Vương gia đâu?"
"Nô tài không biết"
"Ca ca lại đi đâu với mấy tên không biết liêm sỉ rồi à?"
"Xin quận chúa cẩn trọng lời nói"
"Cái tên Thiên Việt đó, rốt cuộc còn có liêm sỉ không? Vì muốn leo lên vị trí Tướng quân mà mở chân hầu hạ đàn ông, nghe thật là mỉa mai làm sao."
"Quận chúa, đừng nói lời xằng bậy!"_giọng nói của Lâm Uyên đã không nén nổi sự giận dữ, mang theo ý vị muốn bộc phát.
Lâm Uyên nghe xong câu nói đó, trong phút chốc liền cảm thấy cực kì căm phẫn. Mặc dù y đối với Thiên Việt không có ý đồ riêng, nhưng cùng là tướng quân chinh chiến sa trường, y hiểu rõ mỗi một vị tướng quân đều gánh trên mình trách nhiệm nặng nề, không chỉ là tính mạng của bản thân, mà còn là tính mạng của hàng ngàn hàng vạn binh sĩ, rộng hơn lại còn là an toàn của cả một quốc gia. Tướng quân chỉ huy quân đội, chỉ cần sai một li là có thể đổi lấy sự sụp đổ của cả một quốc gia, là tiếng oan hồn kêu khóc của trăm vạn con dân, của trăm nghìn tướng sĩ.
Mà Sinh Cát hôm nay, có thể mỗi ngày áo quần tha thướt, yên vui cười nói làm một quận chúa, chỉ tay sai bảo hạ nhân, quát nạt khắp mọi nơi, đều là dùng máu tươi của y, của cậu, của hắn, của bao nhiêu chiến sĩ tưới đỏ đất đai. Vậy mà bây giờ, cô ả lại xem một tướng quân luôn tận hiến chốn sa trường thành một tên ngưu lang không hơn không kém? Cô ta có biết suy nghĩ không?
Lại nói, Lâm Uyên theo chân Tây Bắc Vương từ khi còn bé, cùng hắn luyện tập, cùng hắn chinh chiến, chưa có một lần nào y thấy hắn và Thiên Việt vì tình riêng mà coi nhẹ sinh mạng người khác.
Y vẫn còn nhớ lần thứ hai Thiên Việt dẫn binh đánh trận, nhận được tình báo sai lệch, đã vội vàng xuất binh, gây ra thiệt hại không ít tính mạng. May mà đại quân của Vi Hạo xuất hiện kịp thời, hỗ trợ đột phá vòng vây mới có thể lật ngược tình thế, đưa tàn quân còn sót lại cùng Thiên Việt đã bị bắn trọng thương trở về đại doanh. Lúc đó, là lần đầu tiên Lâm Uyên thấy trên nét mặt của chủ tử nhà mình, xuất hiện một nét mặt hoảng loạn sợ hãi. Vi Hạo khi ấy đem Thiên Việt bọc trong chiến bào, một tay vung kiếm chét gϊếŧ. Vó ngựa của hắn phi đến đâu, là ở nơi đó tràn ngập máu tươi cùng với những thi thể cả người, cả ngựa đổ rạp xuống. Hắn cứ thế xông thẳng một đường, mở ra đường máu đem người quay về đại doanh. Cái danh Diêm Vương sống của hắn, cũng từ trận chiến ấy mà ra.
Thiên Việt trở về, nhưng hôn mê bất tỉnh đến hơn cả một tuần sau mới tỉnh lại, thì trận chiến ở biên cương cũng vừa được dẹp yên. Lúc đó, tựa hồ chẳng còn mấy ai đề cập đến câu chuyện bại trận đó nữa. Ai mà ngờ, Thiên Việt vừa tỉnh lại, đã đi thẳng vào lều chủ soái xin thỉnh tội, mong hắn trị quân nghiêm minh.
Mọi người trong doanh trướng lúc đó, đều đã chứng kiến cảnh Vương gia dường như phát điên thế nào khi thấy Ninh Tướng quân gặp nạn, lại còn nhìn hắn cứ hễ rảnh một chút là lại túc trực bên cạnh giường cậu, cho rằng Vi Hạo cũng sẽ trừng phạt nhẹ nhàng thôi. Mà bọn họ đều là người đã chinh chiến lâu năm, đều hiểu rất rõ cái gì gọi là "ngựa non háu đá" cùng ham muốn kiến công lập nghiệp của tuổi trẻ, nên không thật sự trách móc gì.
Nhưng điều bọn họ bất ngờ nhất là, Vi Hạo lại thẳng tay tước luôn ấn tướng của Thiên Việt cho đến khi lập công thì sẽ đưa lại, đem bốn năm bổng lộc của cậu phát xuống cho người nhà những chiến sĩ đã bỏ mạng trong trận chiến hôm đó, đã vậy còn phạt đánh bốn mươi trượng trước mặt ba quân.
Một vị tướng, lại bị tước đi ấn tướng thì chẳng khác nào là một kẻ tội độ, ô danh nhục nhã cùng cực. Trừng phạt như thế này, rất nặng! Mấy người bọn họ đều có ý định thay cậu cầu tình, nhưng hắn lại lạnh lùng bảo, "Dùng ấn các vị, đổi ấn của hắn. Thế nào?", khiến cho tất cả bọn họ đều im miệng.
Thiên Việt cũng thật lòng chấp nhận quyết định của hắn, đường hoàng đi xuống lĩnh phạt. Sau lần đấy, Thiên Việt trong mọi trận đánh đều trở nên cẩn thận và khôn ngoan hơn rất nhiều, hẳn là đã sớm nhận được bài học sâu sắc. Mà hành động cùng quyết định công tư phân minh này của Vi Hạo, đã củng cố niềm tin của các tướng lĩnh đối với hắn, thu phục được không ít nhân tâm.
Nhưng có một chuyện, mà chỉ có Lâm Uyên biết. Hôm đó, Thiên Việt vì bị thương mới tỉnh dậy đã phải chịu trượng hình, vừa kết thúc bốn mươi trượng liền ngất đi ngay trên ghế dài, phát sốt mê sảng cả đêm hôm đó. Lâm Uyên nhìn Vi Hạo cả đêm ngồi một bên liên tục thay khăn cho cậu, khuyên cách nào cũng không chịu nghỉ ngơi. Mãi cho đến khi Thiên Việt từ trong đau đớn, mê mang nỉ non một câu, "Chủ nhân.... đau....", thì Vi Hạo rơi lệ, ôm chặt lấy người kia, liên tục nói, "Xin lỗi". Rồi đột nhiên, ngài ấy rút đoản đao ra, rạch mạnh một đường xuống tay mình, thủ thỉ bên tai Thiên Việt, "Việt nhi ngoan, ta chịu đau với em..."
Hắn chỉ thấy Vi Hạo rơi vài giọt lệ, sau đó cũng chỉ là nhắm chặt hai mắt, lặng lẽ ôm lấy Thiên Việt suốt một đêm trường.
Trong mắt Lâm Uyên từ sau lần ấy mà nói, y luôn cảm phục Vi Hạo, ngài ấy chưa một lần nào phản bội lại lòng tin của huynh đệ dưới trướng, nhưng cũng sẽ không để Thiên Việt phải chịu uất ức một mình. Thế thì cớ làm sao, bọn họ lại phải chịu sự bỉ bôi từ một kẻ chỉ biết ăn sung mặc sướиɠ như ả kia? Lâm Uyên vừa định lên tiếng phản bác, thì một luồng khí tức lạnh lẽo như tràn ngập khắp cả khách viện.
Hai người đồng loạt xoay người nhìn về phía cửa, đã thấy Vi Hạo đứng trước cửa, ánh mắt bỗng dưng trở nên cay nghiệt, sát khí như đang toả ra mịt mù xung quanh khiến bọn họ bất giác co rụt lại. Hắn tựa lưng vào cửa, nhàn nhạt mở miệng, "Hình như bổn vương vừa nghe được vài lời không sạch sẽ?"
Sinh Cát nhìn bộ dạng của hắn, bỗng cảm thấy vô cùng chột dạ. Nàng biết rõ tình cảm của Thiên Việt dành cho Vi Hạo, chỉ là nàng cảm thấy nếu sau này có gả cho hắn, thì nàng nhất định là chính thất, còn tên kia chỉ là một kẻ tình địch nhỏ nhoi, vốn không quan trọng gì. Nhưng nhìn dáng vẻ của Vi Hạo lúc này, rõ ràng là rất tức giận, khiến nàng phải hít sâu một hơi mới có thể bình tĩnh trả lời.
"Sao có thể? Chỉ là cùng Lâm Uyên bàn vài chuyện mà thôi."
"Ồ?"
"Chỉ muốn sau này, có thể hỗ trợ huynh cai quản biên cương, vẫn nên nắm rõ các mối giao hảo của huynh chứ?"
"Giao hảo? Bảo một tướng quân do hoàng đế thân phong là ngưu lang mở chân, là giao hảo sao? Là luận bàn sao?", giọng nói hắn nhàn nhạt thản nhiên, tựa hồ như đang nói một câu chuyện phiếm vui vẻ, không hờn không giận nhưng lại có thể làm cho mọi người xung quanh cảm thấy sợ hãi cùng áp lực.
Nàng vốn không phải là một người thông minh, tâm tư lại có phần đơn thuần. Từ thuở bé đến bây giờ cũng chẳng hề gặp qua bất cứ sóng gió nào, lại quen được nuông chiều nên đối với người khác nàng dường như chẳng hề cố kị mồm miệng. Thêm nữa, nàng vốn là thanh mai lớn lên cạnh Vi Hạo từ bé, hắn cũng thường xuyên nhường nhịn, dung túng nàng, hiếm khi tức giận. Nhưng lúc này đây, dựa vào giọng điệu lạnh nhạt của hắn, nàng biết hắn nổi giận rồi. Sinh Cát hơi chột dạ mà đứng lên giật lùi về sau, không dám hó hé thêm một lời nào nữa.
Vi Hạo nhìn nàng sợ đến mức mặt mày trắng bệch, cũng không tiếp tục dồn ép, giày da nện từng bước "cộp cộp" xuống mặt đất đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống rồi đột ngột vung tay tát vào mặt Sinh Cát, khiến mặt nàng nghiêng hẳn sang một bên. Cái tát không mạnh, nhưng vừa đủ để in hằn lên khuôn mặt trắng nõn của Sinh Cát một dấu tay đỏ son chói mắt. Hành động thô lỗ này của hắn khiến mọi người đang ở trong viện giật mình, Vương gia thế mà lại động tay với nữ nhân? Bọn nô tài xì xầm với nhau, kẻ thì thấy hả hê khi thấy kẻ ngạo mạn thị tiền như Sinh Cát bị đánh. Kẻ lại chê bai Vương gia quá thô lỗ, quá mất mặt, đường đường là một nam nhân, sao lại vì vài lời ghen tuông của một nữ nhân mà ra tay đánh nàng?
Sinh Cát sống suốt mười mấy năm trời, lần đầu tiên bị đánh, lại bị đánh bởi tay người mà nàng yêu thương suốt bao nhiêu năm nay, cơ hồ đứng ngốc ôm mặt một chỗ, nước mắt lưng tròng, há to miệng trợn mắt lên nhìn, một lời cũng nói không ra. Hắn lại dường như chả mấy quan tâm vài lời xì xầm vô nghĩa đó, "Lâm Uyên, nói cho ta biết, sỉ nhục mệnh quan triều đình, lại do đích thân Hoàng đế tấn phong, đáng tội gì?"
"Bẩm Vương gia, sỉ nhục mệnh quan triều đình vô cớ, nếu là quan từ tứ phẩm trở xuống, đánh 20 trượng, phạt 10 quan tiền. Nếu là quan tam phẩm, đánh 40 trượng, phạt 15 quan tiền. Nếu là quan nhị phẩm, đánh 40 trượng, vả miệng 15 cái, phạt 20 quan tiền. Nếu là quan nhất phẩm thì đánh 50 trượng, vả miệng 20, phạt 25 quan tiền. Nếu vị quan lập được đại công, có tước hiệu riêng, sẽ phải bị phạt vả miệng thêm 20 cái."
"Vậy sỉ nhục Ninh Tướng quân, nên đánh thế nào?"
"Sỉ nhục quan nhị phẩm vô cớ, có được đại công, có hiệu Hổ Uy, đánh 50 trượng, phạt vả miệng 40, phạt 25 quan tiền, thưa Vương gia"
Hắn nghe xong gật đầu một cái, thong thả rút khăn lụa tuỳ thân treo dưới hông Sinh Cát lên lau đi nước mắt cho nàng, điềm đạm hỏi:"Cát nhi, muội phạm phải tội, đáng phạt không?"
Hắn dùng dáng vẻ của một huynh trưởng hoà ái, đang mỉm cười hỏi muội muội mình rằng ta có nên phạt muội không, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ khắc nghiệt ban nãy, bàn tay còn dịu dàng lau đi dòng nước mắt chảy ròng ròng của nàng. Sinh Cát ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ dịu dàng của hắn, trong lòng một đột ấm áp, tự nhiên lại ngoan ngoãn biết điều mà khe khẽ xin lỗi. Vi Hạo hài lòng về cái thái độ biết điều này, nhẹ giọng nói:
"Biết lỗi là được, mấy lời này, tuyệt đối không được nói linh tinh, nếu không ắt sẽ mang hoạ. Nghe hiểu?"
"Muội biết rồi, Hạo ca ca." Nàng gật gật cái đầu nhỏ, bộ dạng cũng thập phần đáng yêu mềm mại.
Hắn rút từ trong tay áo ra một lọ thuốc bôi, rồi bảo một nữ tì cạnh cửa lại bôi thuốc cho nàng. Kì thực, hắn không quá ghét nàng, mà đúng hơn là thật tâm xem nàng như muội muội.
Lớn lên trong cung, tình người ấm lạnh, khắp nơi đều là hư tình giả ý, dù Vi Hạo không nhắm đến cái ngai vàng, nhưng tài năng của hắn cũng khiến cho người khác ngứa mắt mà tìm cách ám hại không ít lần. Đó âu cũng là cái số của những ai sinh ra trong gia đình đế vương, ở ngoài mặt thì huynh hữu đệ cung, ở trong thì âm thầm đấu đá hãm hại. Duy chỉ có Sinh Cát, Vi Thiên cùng thân đệ là Khánh thân vương từ lớn đến bé luôn lon ton chạy theo hắn, nhất nhất tin hắn, nghe theo hắn, thật lòng bên cạnh hắn. Âu cũng do như thế, mà hắn đã sớm xem Sinh Cát là muội muội ruột thịt của mình. Hôm nay ra tay đánh nàng, không chỉ đơn giản là thay Thiên Việt trút giận, mà còn là một bước nhỏ để giúp nàng có thể buông xuống đoạn tình cảm này với hắn, tìm bến đỗ tốt hơn.
Đợi thuốc trên mặt được đồ xong xuôi, hắn mới ra hiệu cho nàng cùng Lâm Uyên đi theo mình.
Bọn họ im lặng rảo bước đi qua khoảng sân rộng rãi, bước qua mấy dãy hành lang dài rộng cùng với những cái cửa bán nguyệt đơn giản mà sang quý, mới đến được Dương Thanh viện của hắn. Không khí bên trong im lặng đến kì quặc, nơi ở của chủ tử Vương phủ, lại im ắng không một bóng người hầu thật làm cho người
khác cảm thấy thắc mắc khôn cùng.
Đột nhiên trong lòng nàng dâng lên một dự cảm chẳng lành, nàng bỗng dưng không muốn bước vào căn phòng kia nữa. Thường ngày nàng đều phải đấu tranh la hét ầm ĩ mới có thể đi vào trong, bây giờ lại được người kia mở cửa rước vào, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra bất an, lừng khừng mãi ở trước cánh cửa kia.
Vi Hạo đã sớm định đẩy cửa đi vào bên trong, nhưng bị Sinh Cát nắm chặt tay níu lại khiến hắn có chút bất ngờ, mềm giọng hỏi, "Làm sao?"
Nàng mím môi một hồi, mới ngập ngừng hỏi, "Vi Hạo ca ca.... tại sao muốn đưa muội vào trong?"
"Muội hỏi gì thế? Không phải muội muốn gả cho ta sao? Vào trong đi đã, chúng ta bàn vài thứ rồi mới quyết định hôn sự"
Sinh Cát nghe lời hắn nói, vẫn còn phân vân vì thứ xúc cảm hỗn loạn trong đầu óc. Thế nhưng, khao khát được kết tóc trăm năm, sớm chiều bên nhau với người trong mộng là mơ ước của hầu hết mọi người. Mà với người "chẳng thiếu gì chỉ thiếu mỗi chàng" thì lại càng khao khát, nàng cố nhắm mắt cho qua cái cảm giác hoang mang trong lòng, theo hắn bước vào bên trong.
Vẻ mặt của Vi Hạo trong giây phút không ai thấy đột ngột trở nên quỷ dị, lặng im nhìn Sinh Cát nương theo tấm bình phong mà đi vào chỗ giường ngủ.
"A!"
~Mễ Mễ~