“Động một cái……” Cố Li khẽ cắn môi đỏ, vẻ mặt vô tội vô cùng nhu nhược đáng thương, “Xin anh động một cái đi mà…… A Khiêm……”
Bản thân anh cũng đã chịu đựng đến sắp nổ mạnh, không có kiên nhẫn lại tiếp tục “Trừng phạt” tiếp, hai tay kềm chặt vòng eo nhỏ xinh một tay có thể ôm hết của cô, bay nhanh mà đĩnh động lên.
Côn ŧᏂịŧ thô nóng phá vỡ tầng tầng lớp lớp của vách trong, đánh thẳng vào hoa tâm, tần suất thọc vào rút ra dồn dập đến nỗi có thể nghe được cả tiếng đánh, cũng quấy loạn đến nỗi dâʍ ŧᏂủy̠ chảy tràn lan, có một ít bị đè ép tràn ra miệng huyệt, dọc theo âʍ ɦộ béo múp của cô chậm rãi chảy xuống.
“Ư…… A Khiêm, chậm, chậm một chút……” Cố Li đung đưa dưới thế công mãnh liệt thực mau đã nghênh đón cái cao trào thứ nhất, thân mình căng chặt không tự chủ được mà run rẩy. Anh lại một chút cũng không có ý ngừng lại, như một con thú động dục, eo hông dồn dập, côn ŧᏂịŧ điên cuồng đưa đẩy, làm dâʍ ŧᏂủy̠ nơi hai người giao hợp dần dần hóa thành bọt biển.
Chợt ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng. Nhưng đã bị tiếng đàn ông thở dốc, tiếng người phụ nữ rêи ɾỉ và tiếng “Bạch Bạch” của thân thể kịch liệt giao hợp che mất.
“Ư a…… Ha…… Đừng mà, quá sâu…… A……”
Anh thân mật liếʍ cắn tai Cố Li: “Không thích anh làm sâu như vậy sao?” Bàn tay to sờ lên trên, cầm một bên tuyết nhũ đẫy đà, tùy ý xoa bóp, “Anh vẫn còn nhớ rõ lúc trước em thích cái này nhất.”
“Nhưng thật sự quá…… A …… Nhẹ một chút……”
Giọng nói người con gái dưới thân mang theo điệu cầu xin hừ nhẹ mềm mại như tơ, nhưng dưới sự đâm thọc liên tục đã biến thành tiếng rêи ɾỉ rách nát không thành tiếng, dần dần chống đỡ không được, lại trải qua một cái cao trào nhỏ, ánh mắt mê ly mang theo làn sương ẩm ướt, hai má ửng đỏ như say rượu, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, theo động tác va chạm hữu lực, phát ra tiếng nỉ non mơ hồ không rõ.
“Em là hồ ly tinh biến hình sao……” Bùi Đông Khiêm chôn đầu trước ngực cô liếʍ mυ'ŧ một trận, cố nén ý muốn bắn, hơi thả chậm tiết tấu lại một chút, dường như muốn lấp kín hết toàn bộ khe rãnh trong hoa huyệt, chặt chặt chẽ chẽ mà đưa đẩy, “Chạy về đây là để quyến rũ anh có đúng không, hửm?”
Cố Li cắn môi, nỗ lực giữ vững giọng nói của mình: “Em …… Không có…… A a……” Côn ŧᏂịŧ ngang ngược đỉnh lộng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi làm huyệt mềm lại co rút một trận, xoắn chặt, cơ hồ làm côn ŧᏂịŧ không thể động đậy.
Anh “Sịt” hít hà một hơi, chỉ không để ý một cái, đã bắn ra.
Anh có chút tức giận đối với sự mất khống chế của mình, liền nhẹ nhàng vỗ vào nộn mông của cô một cái, sau đó cúi xuống mυ'ŧ mạnh bờ môi đỏ quyến rũ, giọng nói khàn khàn: “Hút chặt như vậy, rời khỏi anh nửa tháng, có đi làm với người đàn ông khác không?”
“Không…… Ư ư…… Thật sự không có……” Cố Li rêи ɾỉ đáp lại, bị tình triều mãnh liệt bức cho lệ quang lấp lánh, hai tay nhỏ mềm mại nâng lên chống đẩy ngực anh, “A Khiêm…… Em…… Em không được……”
Giọng nói ngọt nị kết hợp với phản kháng mỏng manh, càng chọc nhân tâm nổi lửa, Bùi Đông Khiêm bắt lấy cổ tay cô ấn trên đỉnh đầu, dưới thân một lần nữa cứng như thiết, gió bão mà thọc vào rút ra.
“Ha a……” Giọng Cố Li dưới sự tấn công mãnh liệt cơ hồ muốn hỏng mất, mảnh đất tam giác bị anh hữu lực va chạm đến ném hồn sơ xác, hoàn toàn mất đi năng lực giãy giụa, thân thể kiều mềm theo tần suất va chạm mà run rẩy, bất lực mà thừa nhận anh điên cuồng xâm chiếm.
Không biết tác cầu bao lâu, cuối cùng anh cũng lao tới lần cuối, côn ŧᏂịŧ chôn ở nơi sâu nhất, đâm mở tử ©υиɠ cắm vào, mới chịu thỏa mãn mà phụt phụt phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.
“Hờ hờ hờ……”
Bùi Đông Khiêm cảm thấy mỹ mãn mà thở phì phò, ngừng lại một lát, mới chậm rãi rút khỏi huyệt mềm. Cô đã rơi vào mơ hồ, thân thể vô lực mà tùy ý anh đùa nghịch, miệng huyệt phía dưới sớm đã đáng thương hề hề mà phun ra bên ngoài chất lỏng dính nhớp, xung quanh miệng huyệt đều hơi sưng đỏ.
Là anh quá thô bạo.
Trong lòng anh dâng lên vài phần xin lỗi, nhưng nhớ tới kɧoáı ©ảʍ rong ruổi chà đạp vừa rồi, ý xin lỗi chỉ có vài phần kia đã bị vứt lên chín tầng mây. Động tác anh thả mềm nhẹ rửa sạch cho cô, người đã mệt đến ngủ từ lâu, kéo chăn qua cảm thấy mỹ mãn mà che lại thân thể trần trụi của hai người.