Sau khi ăn xong, Dương Minh cùng tam nữ cũng chuẩn bị cáo từ, nhưng Lưu Duy Sơn lại nói:
- Đại Minh, sau khi con đưa mấy đứa Mộng Nghiên về, buổi tối ở lại chỗ này được không?
"Việc này…" Dương Minh sửng sốt, không ngờ được Lưu Duy Sơn lại yêu cầu mình ở lại chỗ này.
Chẳng qua Trần Mộng Nghiên cũng không cảm thấy gì, cứ như thế nàng lại càng tin là Dương Minh đã nói chuyện tình hắn muốn đi thi hành nhiệm vụ cho Lưu Duy Sơn, mà Lưu Duy Sơn cũng biết Dương Minh sẽ thật lâu không trở về cho nên mới mở miệng giữ hắn ở lại, bồi tiếp hai người già bọn họ!
Dù sao năm nay Lưu Duy Sơn cũng đã hơn sáu mươi tuổi, Dương Minh nếu đi tới mười năm hai mươi năm không trở lại, Lưu Duy Sơn còn có thể nhìn thấy Dương Minh hay không cũng không dám nói chắc…
Cho nên dù rằng Trần Mộng Nghiên trong lòng có chút không, cũng định buổi tối thân mật với Dương Minh một lần nữa, nhưng nghĩ lại mình mới mười chín tuổi, mà Lưu Duy Sơn đã hơn sáu mươi rồi. Cho dù Dương Minh hai mươi năm không trở lại, mình cũng mới chỉ ba mươi chín tuổi mà thôi. Nói câu không dễ nghe, Lưu Duy Sơn có thể sống đến số tuổi lớn như thế hay không cũng không dám nói chắc.
- Dương Minh, bọn em tự lái xe trở về cũng được, ở đây cũng đối diện trường học, rất gần. Anh cũng không cần phải đưa chúng em về!
Nghĩ thông suốt điểm này, Trần Mộng Nghiên mỉm cười nói với Dương Minh:
- Anh cũng nên ở lại chỗ này phụng bồi cha mẹ nuôi đi!
- Chuyện này… được rồi! - Dương Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lưu Duy Sơn, nhìn thấy nụ cười ở trong mắt ông bỗng nhiên vừa động trong lòng… Chẳng lẽ, cha nuôi vì Tiếu Tình mới giữ mình lại chỗ này?
Nghĩ đến khả năng này, tim của Dương Minh lại càng đập dồn dập…
- Cứ như thế đi, em cùng Chỉ Vận, Giai Giai về trước, ngày mai gặp lại?
Trần Mộng Nghiên sợ Dương Minh đổi ý, không nói lời gì đã lôi kéo Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai ra khỏi cửa đi xuống tầng dưới…
- Các em cẩn thận một chút, về đến nhà thì gọi điện cho anh. - Dương Minh dặn dò.
- Yên tâm đi, cũng rất gần thôi mà…
Trần Mộng Nghiên cũng nói sự thật, bên này là chỗ gia thuộc của trường học, đều có bảo an hai mươi bốn giờ, căn bản sẽ không có vấn đề gì. Mà khu Hoa Thương bên kia lại còn đối diện với trường học, lái xe chẳng qua cũng chỉ mất năm phút đồng hồ, mà trong vùng cũng có bảo an quản lý, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Chờ sau khi Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai đi rồi, Dương Minh đang muốn mở miệng nói chuyện thì Lưu Duy Sơn lại nói trước một bước:
- Đại Minh, con và Tình Tình ở lại nơi này, hay là đến nhà trọ của Tình Tình?
"Dạ?" Tuy rằng trước đó Lưu Duy Sơn đã nói với Dương Minh về chuyện tình của hắn và Tiếu Tình, nhưng bây giờ lại làm trò trước mặt Sở Tuệ Phương và Tiếu Tình nói ra thêm lần nữa cũng làm cho Dương Minh hơi quẫn bách!
Mà Tiếu Tình thì cũng mở to hai mắt mà nhìn, cả kinh không nói ra lời, nhìn Lưu Duy Sơn không thể tin được, một lúc lâu mới nói:
- Cha… cha nói gì vậy?
Tiếu Tình lúc trước cơ bản là không tin lời Dương Minh, nàng còn tưởng Dương Minh chẳng qua là nói giỡn mà thôi, cũng không phải thật. Nhưng mà giờ phút này nghe Lưu Duy Sơn nói ra một cách rõ ràng, Tiếu Tình mới biết vừa nãy Dương Minh không lừa gạt nàng, mà là Lưu Duy Sơn biết chuyện của nàng và Dương Minh thật rồi!
Sở Tuệ Phương hiển nhiên là cũng đã sớm biết chuyện này, lúc này cũng không kinh ngạc là mấy.
- Đại Minh có một số việc cần cho con biết, vậy thì để cho chính nó nói với con đi!
Lưu Duy Sơn khoát tay áo, không giải thích nhiều mà chỉ nói:
- Cha cũng có một ít chuyện cần nói với mẹ nuôi con, chúng ta về phòng trước, các con ở lại đây hay là đi ra ngoài thì tự mình quyết định đi.
Nói đến đó, Lưu Duy Sơn kéo Sở Tuệ Phương về phòng ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Tiếu Tình và Dương Minh!
"Cha biết thật rồi sao?" Tiếu Tình căm giận nhìn chằm chằm Dương Minh, mặt cũng đỏ lên giống như quả táo chín vậy.
- Đúng thế, đoán chừng có thể là do lúc nào đó chúng ta không cẩn thận, bị ông nhìn manh mối nào đó! - Dương Minh cười khổ nói:
- Nhưng mà Tình Tình em cũng đừng có e ngại, cha nuôi có ý tán thành chúng ta ở cùng một chỗ, ông là một người sáng suốt!
- Em dĩ nhiên là biết! Nếu như không tán thành thì ông cũng không nói như vậy!
Tiếu Tình giận đến dậm chân, giống như một đứa con gái bình thường bị người lớn bắt quả tang đang yêu vậy:
- Em có thể không ngại ngùng à? Trong lòng một chút cũng không chuẩn bị! Thật là bị anh hại chết, tại sao trước khi chuyện xảy ra anh không nhắc nhở em một chút?
- Anh có nhắc nhở em trước đó mà! Lúc em thay quần vừa nãy, nhưng mà em không tin là thật, chuyện này cũng trách anh được sao? - Dương Minh nhún vai buông tay nói.
"Anh…" Tiếu Tình lại càng tức giận, đúng là Dương Minh đã nói cho nàng biết, nhưng mà ai biết là hắn nói sự thật đâu?
- Ha ha, không phải cha nuôi đã về phòng rồi sao? Có lẽ ông cũng sợ chúng ta lúng túng nên mới cố ý lưu cho chúng ta một chút không gian! - Dương Minh nói:
- Đi thôi Tình Tình, anh thật sự có chuyện muốn nói với em, không nên nói ở trong phòng khách!
"Đi đâu đây?" Tiếu Tình cũng hơi bất đắc dĩ, việc đã đến nước này cũng chỉ có thể nhận. Cũng may là Lưu Duy Sơn không trách bọn họ, ngược lại còn có thái độ thán thành, như thế làm cho trong lòng Tiếu Tình dễ chịu một chút.
- Đến nhà trọ của em đi, có mấy lời không tiện nói ở chỗ này! - Dương Minh giảm thấp thanh âm xuống, nói thầm vào tai Tiếu Tình.
- Nói cái gì? Còn không tiện nữa? Hừ!
Sắc mặt của Tiếu Tình nhất thời đỏ lên, hiển nhiên là hiểu lầm ý tứ của Dương Minh, nàng cho là Dương Minh nói đến thanh âm lúc hai người hoan hảo, tất nhiên là cực kỳ vô ý vô tứ rồi.
- Cứ đi đi thì biết… - Dương Minh thấy bộ dạng của Tiếu Tình thì cũng biết nàng hiểu lầm, nhưng mà cũng không giải thích, bởi vì giải thích ở chỗ này cũng không rõ, không bằng đi đến chỗ của Tiếu Tình, sau đó từ từ rồi nói!
Dù sao Dương Minh cũng chuẩn bị ăn ngay nói thật với Tiếu Tình, nói ở chỗ này có thể bị Sở Tuệ Phương nghe được thì không hay, Lưu Duy Sơn nhất định sẽ nói với bà sự việc khác với nguyên bản.
Tiếu Tình giả bộ từ chối một chút, bị Dương Minh đẩy ra cửa, đi xuống lầu, đi tới nhà trọ của Tiếu Tình.
Trở lại nhà trọ của Tiếu Tình, hai người không cần quá nhiều ngôn ngữ, chỉ ôm lấy nhau, lúc trên lầu vừa nãy Tiếu Tình giả bộ từ chối đúng là do có chút không tình nguyện, chẳng qua khi đóng cửa lại, ngọn lửa nhiệt tình đã bị thiêu đốt lên trong nháy mắt!
Sự tán thành của Lưu Duy Sơm làm cho Tiếu Tình không còn gánh nặng gì trong lòng nữa, về phần có được Trần Mộng Nghiên tán thành hay không, Tiếu Tình cảm thấy không quan trọng. Làʍ t̠ìиɦ nhân của Dương Minh cũng chẳng có gì không tốt, nhưng nếu Lưu Duy Sơn không đồng ý, Tiếu Tình cũng thấy hơi khó xử!
Bởi vì đối bới Tiếu Tình mà nói, trong cuộc đời này có bốn người quan trọng nhất!
Hai người đầu tiên là cha nuôi Lưu Duy Sơn và mẹ nuôi Sở Tuệ Phương của nàng, Tiếu Tình hết sức quan tâm đến cảm nhận của họ, không đành lòng để họ thương tâm, thất vọng!
Người thứ ba, chính là Dương Minh, có thể nói là tình cảm chân thành trong cuộc đời này của Tiếu Tình.
Mà người thứ tư thì là bạn tốt Tôn Khiết của nàng, Tôn Khiết đã sớm ở chung một chỗ với nàng và Dương Minh, điểm này làm cho trong lòng Tiếu Tình chẳng có gánh nặng gì nữa!