"Sau này nếu anh không ở đây thì sao?" Về đến phòng, Vương Tiếu Yên vẫn còn sợ hãi, hỏi.
Chính nàng ta cũng không rõ, rốt cục là muốn Dương Minh ở đây với mình, hay thật sự coi đây là nhà của hai người.
"Gắn thiết bị chống trộm đi!" Dương Minh nói: "ANh sẽ tìm người chế một bộ, nhưng mà anh nghĩ, có một lần thất bại, ông chủ ấy hẳn là sẽ không dùng phương pháp tương tự đâu"
Dương Minh nói rất có đạo lý, cho nên Vương Tiếu Yên gật đầu, không ai dùng lại một phương pháp đã thất bại cả.
"Được rồi, như vậy có thể làm cho em yên tâm" Vương Tiếu Yên biết, thiết bị chống trộm thông thường là không thể làm gì được với dân chuyên nghiệp, nhưng nếu là do Dương Minh nhờ người chế giùm, thì hẳn là khác biệt, chí ít là có thể đối phó với như vậy, nếu không Dương Minh cũng đã không đề nghị.
Ngủ đi, đã khuya rồi, anh nghĩ bọn họ hôm nay sẽ không phái người đến nữa đâu" Dương Minh nói xong kéo Vương Tiếu Yên vào người, thoải mái nói.
"Đúng rồi, Dương Minh, vừa rồi anh thật tàn nhẫn, cái gì mà Kim Cương Liêu Âm Thối, anh cũng có thể sử dụng sao?" Vương Tiếu Yên bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, oán giận nói.
"Không dùng, thì cô ta gϊếŧ anh mất" Dương Minh biết rõ, đôi khi phải tàn nhẫn lên, nếu không sẽ bị người khác tàn nhẫn với mình.
"Vậy hồi đó, lúc đánh với em, tại sao lại không dùng?" Vương Tiếu Yên trách cứ.
"Cái đó đương nhiên là khác" Dương Minh cười nói: "Em cũng nói là, nếu em thua thì sẽ làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, anh phá hủy chổ ấy rồi thì chẳng khác nào là tự làm hại mình"
Nghe Dương Minh nói xong những lời vô sỉ ấy, Vương Tiếu Yên nhất thời đỏ mặt nói: "Anh cũng phá hủy nó vậy!"
.
Buổi triển lãm châu báu được tổ chức mỗi năm một lần, năm nay được tổ chức tại Tùng Giang. Là hiệp hội châu báu Hoa Hạ tổ chức triễn lãm châu báu, địa điểm tổ chức năm nay là Tùng Giang.
Theo lý thuyết, Tùng Giang chỉ là một thành phố cấp hai, mà loại triển lãm này sẽ không tổ chức trong một thành phố như vậy, nhưng mà năm nay lại khác, không biết vì sao mà hiệp hội châu báu lại đòi tổ chức ở đây.
Lâm Chỉ Vận được Triệu Tự Tự gọi điện đến báo rằng, châu báu Lưu Duy Sơn tuy rằng mới thành lập trong năm nay, nhưng có danh tiếng của Lưu Duy Sơn, lại có Thư Nhã làm người phát ngôn, cho nên được hiệp hội châu báu mời tham gia buổi triển lãm đến cũng là bình thường. Cái này chứng minh rằng danh tiếng của châu báu Lưu Duy Sơn đã vươn rất xa.
"Lần này để tổ chức triển lãm châu báu tại Tùng Giang đã làm cho tôi tốn không ít tâm tư" Ông chủ nhàn nhạt nói: "Lão phó hội trưởng kia cũng thật là, có một người là thu lấy mười triệu tiền biếu của tôi"
"Nhưng mà, mười triệu này sẽ nhanh chóng kiếm trở về, không phải sao?" Người thanh niên nói: "Hơn nữa, làm cho Dương Minh mất đi nhiều hơn, thậm chí là phá sản."
"Mong là như vậy, bây giờ tôi muốn nhìn thấy Dương Minh trong cảnh túng quẫn" Ông chủ cười nhợt nhạt nói: "Anh nói rất đúng, đối phó Dương Minh, không nhất định phải lập tức gϊếŧ chết hắn, để cho hắn hai bàn tay trắng, còn tốt hơn là gϊếŧ chết hắn"
"Chuyện kế tiếp đã chuẩn bị xong chưa" Người thanh niên hỏi.
"Yên tâm, khẳng định không có sai lầm" Ông chủ nói: "Hiệp hội châu báu đã gửi thư cho công ty bảo an Danh Dương, để bọn họ chịu trách nhiệm công việc bảo vệ lần này, mà tôi đã giấu kỹ châu báu đó đi rồi. đến lúc đó sẽ làm cho Dương Minh đền tiền chết."
Tiểu Ngả biến mất, điều này làm cho ông chủ muốn điên lên, đến ngày thứ hai vẫn chưa thấy Tiểu Ngả trở về, ông chủ đã biết rằng Tiểu Ngả không có khả năng trở về nữa, với thủ đoạn của Dương Minh, Tiểu Ngả khẳng định đã chết rồi.
Sau khi đau lòng, ông chủ càng thêm hận Dương Minh, ông ta đã không nhịn được, cho nên nóng lòng thương lượng suốt đêm với người thanh niên, cuối cùng đã nghĩ ra một kế hoạch.
Đúng lúc mỗi năm tổ chức triển lãm châu báu một lần, ông chủ nghĩ ra một cách, và người thanh niên cũng nắm bắt được cơ hội, đó là tổ chức tại Tùng Giang, để cho công ty bảo an Danh Dương đứng tra chuẩn bị công tác bảo vệ.
Cứ như vậy, nếu trong mấy ngày triển lãm ấy mà có xảy ra chuyện gì thì công ty bảo an Danh Dương dù có muốn chối cũng không chạy thoát.
Mà chổ của ông chủ có rất nhiều châu báu quý hiếm, đúng lúc dùng được cho kế hoạch này.
Đều là những châu báu vô giá, chỉ cần bị mất, cho dù Dương Minh có là triệu phú thì cũng không thể đền nổi.
Vì thế, ông chủ liền vận dụng mạng lưới quan hệ của mình, liên hệ đến phó hội trưởng của hiệp hội châu báu, cái hiệp hội này vốn lại một tổ chức dân gian không chính thức, cho nên phó hội trưởng cũng có lá gan rất lớn, trực tiếp mở miệng đòi mười triệu, sau đó mới đồng ý với kế hoạch của ông chủ.
Kết quả, đúng là không làm cho ông chủ thất vọng, vào buổi chiều cùng ngày, hiệp hội châu báu đã thay đổi địa điểm tổ chức, từ tỉnh V trở thành Tùng Giang.
Mà trong danh sách tham gia triển lãm, cũng có rất nhiều công ty giả đăng ký, đều là người của ông chủ.
Và đến trưng bày vài món châu báu quốc tế.
Trong lúc Bạo Tam Lập nhận được ủy thác của hiệp hội châu báu thì vô cùng kinh ngạc, từ lúc công ty được thành lập đến nay, đây chính là mối làm ăn lớn nhất.
Đương nhiên, không phải nói về giá cả rồi, mà chính là quy mô và tầm ảnh hưởng của nó. Trước đây công ty bảo an cũng có hợp đồng với mấy xí nghiệp, công ty hay tiểu khu cùng với làm vệ sĩ cá nhân. Tuy rằng thu không ít tiền, nhưng mà lực ảnh hưởng chẳng có bao nhiêu, công ty bảo an Danh Dương chỉ nổi tiếng tại địa phương, chưa là gì đối với bên ngoài cả. Nhưng mà, nếu có thể hoàn thành công tác bảo vệ cho buổi triển lãm châu báu lần này thì danh tiếng của công ty nhất định sẽ thăng cấp.
Dù sao cũng là loại hình hoạt động lớn, có thể hoàn thành tốt chuyện này, chẳng khác nào là được đại chúng thừa nhận, và trở thành một công ty bảo an chuyên nghiệp!
Sau khi nhận được ủy thác, Bạo Tam Lập cũng không tự làm chủ, mà gọi điện báo cáo từ đầu đến cuối cho Dương Minh: "Dương ca, chúng ta có nên nhận vụ này không?"
Dương Minh mới vừa nhận thông tin từ bên Triệu Tư Tư, không ngờ lần này hiệp hội châu báu lại nhờ công ty bảo an Danh Dương phụ trách bảo vệ.
Nhưng mà, ngẫm lại cũng không thấy kỳ quái, bởi vì ở Tùng Giang thì thực lực của Danh Dương là lớn nhất, những công ty nhỏ khác đều chẳng thể làm ăn ra hồn, chỉ có thể làm những công việc bảo vệ đơn giản của những thương trường, bãi giữ xe mà thôi.
Nếu nói về mặt bằng, và có thực lực, thì chỉ còn có một mình Danh Dương mà thôi. Mà buổi triển lãm tổ chức tại Tùng Giang, càng không thể mướn người ngoài được, cho nên chọn Danh Dương là hợp tình hợp lý.
"Chỉ cần giá cả và yêu cầu hợp lý thì anh tự quyết định là được rồi" Dương Minh cũng không cảm thấy có gì không thích hợp cả, vì thế nói: "Nhưng mà, nhất định phải làm cho danh tiếng của Danh Dương vươn xa"
"Yên tâm đi Dương ca, tôi nhất định sẽ cố gắng" Bạo Tam Lập có được sự đồng ý của Dương Minh, cho nên mới cam đoan.
Bây giờ vẫn còn cách buổi triển lãm một thời gian, đang là lúc chuẩn bị, cho nên là bên hiệp hội châu báu hay là bên công ty bảo an đều không cảm thấy vội vàng, mà làm từng bước cho chắc ăn.
.
Trong nháy mắt, mấy ngày nghỉ đã kết thúc, ngày mai là ngày khai giảng học kỳ mới.
Trong mấy ngày nghỉ này đã xảy ra rất nhiều chuyện, bạn học Vương Chí Đào đã vĩnh viễn chìm xuống đáy biển, còn Chu Giai Giai cũng đã khôi hục lại bình thường.
Ngụy Đức Khang đã chết, Ngụy Tiến cũng bán luôn công ty, Trâu Nhược Quang bị gϊếŧ, người của Tùy gia thì khủng hoảng.
Chỉ có một chuyện làm cho Dương Minh suy nghĩ, chính là từ cái đêm hôn Triệu Oánh đến giờ, nàng ta vẫn không liên lạc với hắn, điều này làm cho Dương Minh hơi thất vọng, nhưng mà cũng may Kinh Tiểu Lộ gọi điện đế, muốn hẹn Dương Minh ra ngoài dạo phố, cho nên Dương Minh cũng thuận tiện thỉnh giáo nàng ta một chút về chuyện của Triệu Oánh.
Dương Minh muốn lên mạng tìm Triệu Oánh, nhưng mà hắn đã thất vọng," Nữ giáo sư dã man" vẫn có hình đầu màu xám, ngẫm lại cũng khó trách, bây giờ chuẩn bị khai giảng, Triệu Oánh hẳn là rất bận, không lên mạng cũng là bình thường.
Trước ngày khai giảng một đêm, thì người anh họ thứ năm của Dương Minh đến Tùng Giang, đến nhà ga liền gọi điện cho Dương Minh.
Là một thân thích ở phương xa, cho nên Dương Minh cũng không nhiệt tình, nhưng mà Dương mẫu lại vô cùng nhiệt tâm kêu xe, đưa Dương Minh cùng đi đến nhà ga. Xe của Dương Minh vẫn còn đang trong giai đoạn sửa chữa, cho nên Dương mẫu liền chọn một chiếc xe của tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương.
Vốn muốn tìm một chiếc xe có rèm che, nhưng mà nghĩ rằng anh họ này hẳn là có mang nhiều hành lý, đem xe có rèm che sợ không đủ, vì thế lấy một chiếc van.
Chiếc xe dừng lại tại trạm xe lửa, người anh họ này không đi xe của chú năm đến, mà là ngồi xe lửa tới, có lẽ phỏng chừng là không muốn đi cùng với chú, sợ phải kiêng dè.
Dương Minh vô cùng bất đắc dĩ giơ tấm bảng có chữ" Vu Trì" ở cửa ra vào. Dục Trì (Bể tắm)? Ngư Sí (Vây cá)? Ngư Trì? Cái tên này cũng thật là đặc biệt, quả thật rất sáng tạo.
Lúc này, một tiểu tử mặc quần áo màu mè, mang một cặp kính đen, đi giày da sáng bóng đến, thấy Dương Minh cầm cái bảng tên của mình, liền ho: "Này, em có phải là Dương Đại Minh, con trai của thím hai không?"
"Tôi không phải là Dương Đại Minh. tôi là Dương Minh." Dương Minh choáng váng, quả nhiên là rất giống trong truyền thuyết, anh họ thứ năm này cũng rất là thời trang.
"À, đều như nhau cả thôi, anh nghe ông già anh nói, em là Đại Minh, anh còn tưởng rằng em tên là Dương Đại Minh chứ" Người anh họ này chẳng hề để ý nói, quay đầu nhìn thấy Dương mẫu liền giơ tay lên chào hỏi: "Đây là thím hai của anh sao? Xin chào thím!"