Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 144: Hiệp một

"Này Ninh Vũ Phi, sao lại thế này, không có quần áo thì đến lúc khai mạc phải làm sao bây giờ?”

"Quản cậu ta làm gì, vừa nhìn đã biết."

Tuýt tuýt tuýt!

Trọng tài bước lên khán đài và nói: "Bây giờ mời hai tuyển thủ lên sân."

Đại sư huynh Lý Trung Kiện tỏ vẻ khinh thường, ném cho Ninh Vũ Phi một ánh mắt coi thường.

Mà Ninh Vũ Phi trên sân mặc một bộ trang phục giản dị, hai tay đút túi quần, vẻ mặt bình tĩnh, thật sự mà nói đối mặt với một đối thủ tầm cỡ này không thể khơi dậy hứng thú của anh được.

“Đại sư huynh, đại sư huynh.” Vương Hà Mỹ hô to theo nhịp để cổ vũ.

Những người trong câu lạc bộ Karate cũng liều mạng hô lên, như thể đại sư huynh Lý Trung Kiện chính là tín ngưỡng của bọn họ.

Trần Thành Hạo cũng không chịu thua kém, mang theo bạn học cùng lớp đến cổ vũ cho Ninh Vũ Phi.

Nhưng làm sao hơn 30 người hét lại được hơn mấy trăm người

Trọng tài nói: “Học hỏi lẫn nhau, hết giờ mới tính điểm.”

Đại sư huynh Lý Trung Kiện nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ Phi, tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

“Bắt đầu.” Trọng tài lùi về phía sau.

“A.” Đại sư huynh xông lên trước, trực tiếp ra bằng một cú đấm thẳng, thử tốc độ phản ứng của Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi nghiêng người tránh sang một bên, không thể tự làm mình bị thương.

"A."

“Cái tên nước ngoài này thi đấu mà cứ thích hét cái gì chứ.” Trần Thành Hạo khó hiểu.

Trên sân, sau khi thấy sự nhanh nhẹn của Ninh Vũ Phi, Lý Trung Kiện tấn công nhiều phía làm cho Ninh Vũ Phi phải không ngừng lùi về phía sau.

Karate rất chú trọng đến sự phối hợp của cơ thể, sử dụng cả tay và chân và liên tục thực hiện các đường quyền của riêng mình.

Nhưng anh ta thực hiện vài cú đấm, nhưng đều không chạm được vào một góc áo của Ninh Vũ Phi.

“Đừng có mà trốn tránh, đường đường chính chính mà đánh đi.” Đại sư huynh Lý Trung Kiện có chút bực bội.

"Được."

Ninh Vũ Phi lấy tay của mình ra và nói: "Một tay là đủ rồi."

“Ngông cuồng, kiêu ngạo!” Đại sư huynh Lý Trung Kiện từng bước đánh tới, giờ chân đá vào đầu Ninh Vũ Phi.

Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu…

Ninh Vũ Phi chỉ chặn nó bằng một tay và dường như anh luôn biết trước vị trí mà Lý Trung Kiện muốn tấn công.

Lý Trung Kiện liên tục tấn công vị trí đó, Ninh Vũ Phi đều ngăn cản được ngay lập tức.

Đại sư huynh Lý Trung Kiện bắt đầu thở hổn hển, còn Ninh Vũ Phi lại không hề đỏ mặt hay thở dốc, vô cùng bình tĩnh.

"Chuyện gì vậy? Ninh Vũ Phi có mắt thần có thể đoán trước chiêu thức tấn công đại sư huynh hay sao.”

"Không biết, tình huống hiện tại rõ ràng là đại sư huynh đang gặp bất lợi, Ninh Vũ Phi này lại không bị ảnh hưởng chút nào."

Trên võ đài, đại sư huynh Lý Trung Kiện càng lúc càng tức giận, anh ta bật dậy, quay người lại và đá lên.

Nhìn thấy thế Ninh Vũ Phi liền tiến lên, trực tiếp đá văng nó ra ngoài.

Chiêu bay lên không rồi xoay người đá lại này có thể phá giải một cách dễ dàng, vì lúc đó phạm vi sát thương khá lớn chỉ là bắp chân và bàn chân.

Chỉ cần bạn tấn công vào vị trí eo của đối phương, dùng sức ở đỉnh đầu là có thể phá giải, không cần quá nhiều kỹ thuật rườm rà.

“Cái gì?” Đại sư huynh không có đá được người lại còn bị Ninh Vũ Phi đột nhiên dùng bả vai đẩy một cái, anh ta liền mất đi thăng bằng.

Sau một tiếng ‘Bịch’ đại sư huynh trực tiếp rơi xuống đất, trông giống như một con ếch.

"Ôi."

Người phía dưới đài không đành lòng nhìn thẳng, đại sư huynh vốn mạnh mẽ thế mà lại bị người ta quật nhã, việc này quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.

"A a a…”

Đại sư huynh Lý Trung Kiện phẫn nộ bật dậy, hướng tới đánh Ninh Vũ Phi.

Tuýt tuýt tuýt!

Hết giờ!