Cách Để Xứng Đôi

Chương 23

Đầu xuân sân bay thủ đô, ánh nắng ấm áp, đám đông fan cuồng đông đảo vô cùng.

"Uông Lẫm -- Lẫm Thiếu của chúng em cuối cùng cũng về rồi -- "

"Uông Lẫm – chồng của em ơi! Cuối cùng cũng thấy mặt anh-- "

"Mọi người không nên chen lấn – đừng làm cho Lẫm Thiếu bị than phiền chứ! "

Trợ lý Tiểu Ngải xung phong lên trước, che chắn ngay trước mặt, Khương Lỗi theo sát Uông Lẫm bọc hậu, hai người một đường hộ tống anh ra sân bay. Mà từ đầu đến cuối Uông Lẫm vẫn mang gương mặt lạnh như tiền, chỉ ngẩng lên bắt chuyện cho có, nhưng chỉ một động tác này cũng đã đủ làm cho đám fan đang chĩa điện thoại phải phát cuồng.

"Lẫm Thiếu siêu ghê đó, em còn tưởng anh mất tích lâu như vậy, độ nhận diện sẽ chịu ảnh hưởng, thế mà đám fan lại còn tăng lên nhiều!" vừa lên xe Tiểu Ngải sung tới độ vỗ bắp đùi cái đét.

"Này là do anh đã quá hiểu mấy fan ruột" Khương Lỗi vẻ mặt tập mãi thành quen do đã thấy hoài mấy cảnh này, "Bình thường mặt mày rạng rỡ sẽ không mang cảm giác thần bí, loại cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn này mới có thể kéo dài."

"Anh Lỗi nói đúng, mấy trò fanmeeting gì gì đó chúng ta cũng không cần làm quá nhiều, em đỡ thấy mệt mỏi, hì hì."

"Sống vẫn phải làm, đi lái xe đi! Giờ chúng ta đến tòa nhà của công ty truyền thông Thượng Tinh."

"Yes sir." Tiểu Ngải uống một chai nước xong, ý chí chiến đấu tràn đầy.

"Khoan đã," Uông Lẫm nhíu mày, cắt đứt lời, "Không về nhà trước à?"

"Đi quay trực tiếp đó, " Tiểu Ngải nói, "Lần trước không phải nói chứ, ngoài đạo diễn còn có mấy diễn viên chính khác đi tuyên truyền cho phim ."

"Chả phải ngày mai sao?"

"Là hôm nay mà Lẫm Thiếu, em, em nhớ rõ rằng vậy mà. " Tiểu Ngải khẩn trương lôi ra máy vi tính xách tay.

"Tiểu tổ tông, cậu quên mất à?" Khương Lỗi nhìn về phía anh.

"... Nhớ lộn, " Uông Lẫm nhún nhún vai, biểu cảm cũng không quá dao động, "Vậy đi thôi."

"Làm sao vậy, có hẹn ăn với gia đình à?" Khương Lỗi hỏi.

"Không có, chẳng qua chưa biết nhiều thông tin về các diễn viên chính khác."

"Lão Tề thì chắc chắn cậu đã rành rồi, An Tiêu Nhã là một diễn viên nữ mới, được rất nhiều người coi trọng trong giới. Tiểu Ngải, cậu đưa cho cậu ấy xem mấy tài liệu kia"

Uông Lẫm nhìn lướt qua, cô gái này nhìn qua có vẻ điềm đạm nhẹ nhàng, là dạng mặt mũi thành thục ưu nhã, giữa lông mày lộ ra nét thông minh lanh lợi.

"Vai diễn này chọn cũng không tồi, cuối cùng cũng không phải loại nữ diễn viên xinh đẹp ngây ngô đơn thuần." Khương Lỗi bình luận: "Đôi mắt có lớn có đẹp long lanh chớp chớp cỡ nào, nhìn mãi cũng nhàm."

"Hoàn toàn chính xác, " Uông Lẫm gật đầu, "Cũng rất sát với thiết lập nhân vật. "

"Có điều, có người nói cô này gia thế cũng không vừa đâu" Khương Lỗi chỉ vào cô gái trong hình, tấm tắc hai tiếng.

"Nói như thế nào?"

"Một lát sẽ nói cho cậu biết, nói chung là, đây là một bộ phim sẽ đạt được nhiều giải cao," Khương Lỗi vỗ vỗ vai của anh, "Phải cố gắng nhiều lên."

Uông Lẫm nhìn tư liệu, trầm mặc một hồi, hỏi: "Bọn họ đã công bố các vai diễn khác chưa?"

"Vẫn chưa, chỉ cần tên ba diễn viên chính các cậu là cũng đủ để lên trang nhất rồi... Ý, cậu đang muốn hỏi về Hạ Vũ à?"

"Hỏi anh ta làm gì chứ? "

Trong xe đột nhiên yên tĩnh lại, Tiểu Ngải lái xe ở trước không hiểu sao nổi hết da gà lên.

"Lúc nào rảnh chúng ra nói về chuyện này đi! Đi quay xong cậu đi về nghỉ trước đã." Khương Lỗi nói.

"Có gì để nói chứ?"

"Cậu không cảm thấy hai người các cậu dạo này có hơi thân thiết quá rồi à? "

"Có gì không ổn sao," Uông Lẫm ngáp một cái, "Hay là do, anh tính dựng chuyện để 'bán hủ' hả?"

"Chúng ta không thèm làm ba cái trò mèo tầm thường đó," Khương Lỗi nói xong, muốn nói lại thôi, "Quên đi, lần sau sẽ nói lại với cậu chuyện này sau, giờ xem tài liệu cho kỹ đã."

Đến tòa nhà của công ty truyền thông nổi tiếng rồi, một nhóm ba người dùng thang máy VIP đi thẳng đến tầng trên cùng. Địa điểm quay trực tiếp có bốn bề trong suốt rộng thoáng, có thể quan sát được phong cảnh thành phố Bắc Kinh.

Bọn họ là đoàn người đến thứ hai, người thứ nhất đến là An Tiêu Nhã. Bản thân cô nhìn qua còn đẹp hơn so với trong hình, cũng có khí chất hơn, sau khi nhìn thấy Uông Lẫm đã đứng lên tự nhiên cởi mở vươn tay, cười nói:

"Nghe đại danh đã lâu, công tử Quý."

Cô đang nhắc đến vai Uông Lẫm diễn trong phim, một công tử con nhà giàu nhìn từ bề ngoài chơi bời lêu lổng.

"Cô đọc kịch bản cũng nhập vai quá rồi, tiểu đặc vụ." Uông Lẫm bắt lại tay của cô, tiếp chiêu.

"Tôi vẫn luôn muốn được diễn chung với cậu, nhưng vẫn không có cơ hội," An Tiêu Nhã ý bảo cậu ngồi xuống, "Cho nên lần này tuyển vai diễn, tôi đã cực lực đề cử cậu với đạo diễn."

Uông Lẫm có hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, chỉ vẫn giữ nụ cười mỉm nói: "Hóa ra là do được cô đề cử, ông ấy mới tìm đến cho tôi thử vai sao?"

"Công lao này tôi cũng không dám nhận," An Tiêu Nhã nháy mắt mấy cái: "Anh vốn cũng là một trong những người ông ấy nhắm đến rồi, tôi cũng chỉ giúp ông ấy nhìn ra được rõ ràng hơn thôi."

Hai người hàn huyên một hồi, vai nam chính Tề Chấn và đạo diễn Trần Hi cũng đến rồi. Tề Chấn là ảnh đế lừng lẫy nổi danh trong giới, Trần Hi từng trải qua hai mươi năm trong xưởng phim, sau đó được thuyên chuyển lên tới trung ương, làm ra mấy bộ phim phóng sự kinh điển phí sản xuất lớn, mấy năm này cũng từng bước chuyển mình qua mảng kinh doanh, tác phẩm tương xứng với Uông Tri Viễn.

Uông Lẫm trước giờ chưa cùng hợp tác với Trần Hi, lần này đối phương chủ động mời, với anh mà nói là một cơ hội quý giá. Thông qua bộ phim này, anh có thể tiến thêm một bước chứng minh thực lực của chính mình, làm phai dần danh xưng "cháu nội của Uông Tri Viễn" vẫn cứ bị mang ra bàn luận.

"Xin hỏi đạo diễn Trần, lần tuyển vai diễn này xuất phát từ những ý nghĩ thế nào ạ? Ví dụ như, Uông Lẫm theo tôi thấy trước đây hình như chưa từng diễn qua loại nhân vật bất cần đời kiểu này" MC trong chương trình quả nhiên sẽ hỏi câu này.

"A? Uông Lẫm đúng là chưa từng diễn qua à?" Tề Chấn nở nụ cười đầu tiên, thân phận ảnh đế làm cho ông vốn cũng chả cần phải cố kỵ, nói thay cho đạo diễn cũng không sao: "Thật ra cậu ấy rất thích hợp đó, tôi đang nói dựa vào giá trị nhan sắc, rất có vẻ hào hoa là lượt mà."

"Nói về Uông Lẫm, tôi đã xem qua tất cả những vai diễn của cậu ấy, " Trần Hi không thèm đếm xỉa đến điệu cười to phóng đãng của Tề Chấn, nghiêm túc trả lời câu hỏi của MC: "Cậu ấy là một diễn viên thế hệ sau có tiềm lực rất lớn, bây giờ hình tượng trên màn ảnh nhỏ của cậu ấy, theo tôi cảm thấy được vẫn có chút thận trọng, vẫn còn thể hiện chưa hết những gì cậu ấy có thể làm."

"Xin cảm ơn đạo diễn," Uông Lẫm nói, "Tôi cũng đang suy nghĩ làm thế nào để có một vai diễn đột phá, thế nên thật sự rất may mắn khi có cơ hội này."

"Trước đó Tiêu Nhã cực lực đề cử cậu với tôi, tôi cũng rất tò mò, bởi vì khi đó vẫn chưa xác định được mà, cho nên cứ gọi cậu tới thử vai cái đã... "

Lúc đạo diễn đang đàm luận mấy chuyện hồi tuyển vai diễn, Uông Lẫm và An Tiêu Nhã liếc nhau một cái, người sau cười với anh, ánh màu son môi ở dưới ngọn đèn loang loáng nhìn có vẻ vô cùng dịu dàng.

"Khương mập, giờ cuối cùng anh có thể nói cho tôi, chống lưng của cô ấy là thế nào rồi đấy." trên đường trở về, vừa mở miệng Uông Lẫm đã hỏi ngay câu này.

Khương Lỗi liếc nhìn chung quanh ở ngoài cửa sổ xe, xác nhận không có ai rồi mới trịnh trọng ho khan hai tiếng.

"Làm gì mà thấy ghê vậy, muốn nói thì nói mau."

"Tương đối đặc thù đó, xuất thân từ bên phía Đảng, ba bốn đời nhà cô ấy đều thuộc quân đội," Khương Lỗi giải thích: "Bộ phim này thật ra được bên trên chống đỡ rất nhiều, cậu đọc kịch bản chắc cũng đã nhìn ra, thông điệp truyền bá rất rõ ràng."

"Cho nên bọn họ tuyển vai diễn cũng sẽ xem xét bối cảnh chính trị à" Uông Lẫm cười rộ lên.

"Thật ra cũng chả hà khắc đến thế, nhưng chắc chắn sẽ không dùng bất cứ nghệ sĩ nào đã tì vết. Cậu xem, Tề Chấn kìa, ảnh đế ba năm liền, hình tượng đứng đắn, từng làm rất nhiều việc tốt. Còn cậu thì sao, đức cao trọng vọng, ngài Uông lại yêu nước như thế, mỗi tuần đều đi Thiên An Môn xem kéo cờ."

"Tôi được chọn vai có quan hệ rất lớn đến đề cử của An Tiêu Nhã à?" Uông Lẫm lại hỏi.

"Cái này thì đúng là vậy đấy, lúc đầu cậu mới được cân nhắc thôi, nhưng cố ấy vẫn còn có chút quyền phát biểu với đạo diễn. Mà dù gì thì đây là chuyện tốt, cậu cũng đừng cân nhắc quá sâu, trong cái giới này rất nhiều người nhờ người khác đề cử mới có vai, giữ một mối quan hệ tốt với cô ấy là được rồi."

Lúc về nhà Uông Lẫm đã bốn giờ chiều. Anh sớm dự liệu được trong nhà không có một bóng người, bố anh vẫn ở lì trong xưởng sản xuất, thời gian này mẹ anh chắc là đi uống trà chiều với mấy người bạn rồi. Anh vội để đồ đạc xuống, thay đổi áo quần xong rồi lái xe của mình ra cửa.

Anh cẩn thận chụp trước địa điểm đã hẹn, đi tới tầng trên cùng của một nhà hàng sân vườn, người phục vụ được huấn luyện bài bản đang kiên nhẫn chời ở ngoài cửa.

"Ngài Uông, mời ngài vào, chúng tôi lập tức chuẩn bị bữa ăn cho ngài."

Phòng ăn và phòng quay trực tiếp khi nãy, đều là tầng trên cùng, dù có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chỉ khác nhau ở chỗ từ trên xuống dưới độ cong của cái l*иg pha lên này còn mềm mại ưu mỹ hơn.

Uông Lẫm liếc mắt một cái đã thấy Hạ Vũ đưa lưng về phía anh, ngồi ở bàn chính giữa, cầm điện thoại di động đang nhìn cái gì, đến gần mới thấy ra, là đoạn live mới quay khi nãy.

Hạ Vũ xem vô cùng chăm chú, sau khi xem xong còn mở ra giao diện bình luận, chăm chú gõ vào dòng chữ "Tặng 'tim' cho Uông Lẫm"

"Bộ tôi đẹp dữ vậy hả"

Cả người Hạ Vũ cứng đờ, quay đầu ngạc nhiên nhìn anh: "Em quay trực tiếp xong rồi?"

"Xong từ lâu rồi, vờ như đang trực tiếp thôi."

"Anh cứ nghĩ còn phải chờ thật lâu! Để anh nói bọn họ mang thức ăn lên... "

"Bọn họ đã đi chuẩn bị rồi." Uông Lẫm ngồi xuống đối diện với hắn, "Anh đợi ở đây bao lâu rồi?"

"Anh đến từ bữa trưa, này có ăn một ít. Thế nào? Bộ phim này đạo diễn và vai chính toàn thú dữ không thôi?"

"Phim nhà nước mà, sắp xếp đương nhiên không thể chê. "

"Anh nhìn ra được, đạo diễn rất tán thưởng em, cả An Tiêu Nhã cũng thế nữa. "

"Cho nên? "

"Chỉ là anh quá mức thán phục sức hấp dẫn của Tiểu Lẫm thôi, rất nhiều các sao nữ đều hy vọng được hợp tác với em." Hai mắt Hạ Vũ chân thành, che giấu hoản hảo cơn ghen đang lên: "Anh có hân hạnh được đóng chung nhiều phim với em như thế, hẳn là phải thấy thoả mãn mới đúng. "

"... Ăn cơm đi. " Uông Lẫm có cảm giác anh muốn nổi da gà vì câu này.

Hai người lẳng lặng dùng bữa cơm này, một lúc sau Hạ Vũ lại lên tiếng:

"Thật ra lúc đầu muốn mời em đến nhà mới của anh để ăn bữa nay."

"Nhà anh giờ ở đâu?"

"Nói đúng ra, là chuyển ra khỏi nhà anh," Hạ Vũ giải thích: "Bởi vì anh trai anh kết hôn rồi. chị dâu đã về nhà, sau này cháu trai cháu gái chào đời cũng phải có phòng. Trong khi giờ giấc anh về nhà thường cũng không cố định, có lúc khuya khoắt mới về nên cũng bất tiện nhiều nhứ, thế nên vẫn cứ chuyển ra ngoài cho tự do."

"Là bố anh muốn anh chuyển ra chứ gì?" Uông Lẫm đoán một cái là trúng.

"Là ý tứ của ông ấy, anh cũng hiểu được có không gian cho riêng mình vẫn tốt hơn chứ."

"Anh mua ở đâu đấy?"

"Ở khu công viên gần đây, mua một căn hộ nhỏ cũng cũ thôi, còn phải mượn mẹ với anh trai anh chút tiền. Nếu như em không ngại thì bữa nào ghé thăm coi thử chút. Dù là nhà đã sang tay nhưng chủ cho thuê nhà cũng giữ gìn tốt, nhìn không khác nhà mới mấy." Hạ Vũ cười nói: "Anh còn đang rất chờ mong được ở chung nhà với em để làm.... làm cơm"

Uông Lẫm buồn cười nhìn thoáng qua nét mặt hắn bây giờ: "Từ khi nào mà anh ngây thơ trong sáng thế, làm cơm thì có gì đâu mà chờ với chả mong."

"Dù sao cũng đang ở ngoài đường mà, nói gì phải giữ kẽ chút."

"Anh bao hết cái nhà hàng mà còn kêu ở ngoài đường?"

"Đây là ngoài trời mà" Hạ Vũ chỉ chỉ trên đỉnh mái vòm pha lê, "Người đang làm, trời đang nhìn."

Uông Lẫm liếc mắt.

Hai người lại im lặng thưởng thức mấy món ngon, Hạ Vũ lại không kiên nhẫn nổi nữa mà lên tiếng:

"Nói thật là, Tiểu Lẫm à, lúc nào em đến nhà anh làm khách nhé! Phong cảnh gần đó thật sự rất đẹp."

"Sao anh cứ như nước sôi đổ háng ấy nhỉ?" Uông Lẫm nhướng mày.

"Bây giờ đúng lúc em đang nghỉ dưỡng, sau đó em lại bận rộn với việc quay phim nữa, anh sợ đến lúc đó đúng là em không đến được. "

"Vậy đêm nay đi."

"Em không nói đùa chứ? " Hạ Vũ kinh ngạc liếc nhìn đồng hồ: "Giờ đã sắp bốn giờ rồi."

"Chả phải do anh gấp quá à, hôm nay tôi cũng không nhất thiết về nhà ăn cơm."

Hạ Vũ cười toe toét tới mức có phần không khống chế được.

Bên ngoài nhà hàng hoa viên hẻo lánh nào đó, một ống kính tele đã chụp được hết những cảnh vừa rồi.