Lão Công Dục Cầu Bất Mãn

Chương 17

Editor: boobannana

-------

Cao Nghị cúi người hôn lên môi Mạn Nhu một cái rồi hỏi: "Đang suy nghĩ đến ai đó?"

Cô lẩm bẩm: "Suy nghĩ đến anh."

Nói xong rồi mới phản ứng lại, vừa rồi mình nói cái quái gì vậy?!

Hai má cô đỏ lên, dưới ánh mắt bỡn cợt của người đàn ông chỉ biết đánh trống lảng: "Ông xã, mau tiến vào đi, em chỉ cho anh làm một lần cuối cùng thôi."

Người đàn ông cúi đầu dùng ngón tay đùa bỡn ở miệng hoa huyệt thưa thớt âm mao, lâu lâu lại đút vào một chút khiến Mạn Nhu càng thêm khó chịu.

Cô biết Cao Nghị là đang muốn tra tấn cô để cô vứt bỏ liêm sỉ mà cầu xin anh, nhưng hoa huyệt đã bị cơn ngứa tra tấn hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Ông xã, anh muốn em làm cái gì?"

Cao Nghị thuần khiết chớp mắt: "Trời tối quá, anh không thấy vị trí của hoa huyệt, em banh ra cho anh xem một chút được không?"

Mạn Nhu: "..." Nam chủ, mau nhặt cái tiết tháo rớt trên mặt đất lên kìa.

Cao Nghị nói xong liền ung dung nhìn cô. Mạn Nhu bất đắc dĩ cắn môi trừng mắt liếc anh một cái, bàn tay run rẩy sờ xuống dưới.

Ngón tay chạm vào miệng huyệt mềm mại ướŧ áŧ rồi dừng một chút nhìn người đàn ông xin tha, nhưng ánh mắt đối phương lại rất kiên định, không nói tiếng nào như thúc giục cô tiếp tục.

Mạn Nhu nhắm mắt lại, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đi tới hoa huyệt, động tác cứng đờ mà banh miệng huyệt ra khiến cho dâʍ ɖị©ɧ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy hết ra ngoài.

Cao Nghị vừa lòng hôn lên gương mặt Mạn Nhu: "Ngoan."

Anh tiến lên phía trước, thân thể kề sát vào bắp đùi cô, đem côn ŧᏂịŧ nóng cháy dùng sức nhồi vào, hoa huyệt lầy lội chật khít nhưng lại rất mềm mại, dễ dàng bị côn ŧᏂịŧ thao mở, lại còn rất nhiệt tình mà liếʍ mυ'ŧ.

Người đàn ông nhanh chóng va chạm với tần suất cực đại, đem cơ thể Mạn Nhu đỉnh tới gương phía sau.

Mặt gương lạnh băng khiến thân thể cô co rúm lại, vội ôm lấy cơ thể ấm áp của anh.

Tầm mắt Cao Nghị nhìn vào hình ảnh trong gương. Tuy sắc trời lúc này đã là chạng vạng nhưng thị lực của anh lại rất tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng hai thân ảnh đang triền miên dây dư. Điều đó càng làm anh hưng phấn, trong lòng chợt hiện lên một ý tưởng.

Cao Nghị đột nhiên rút côn ŧᏂịŧ ra, dễ như trở bàn tay xoay người cô lại, để cô quỳ gối trên bồn rửa mặt.

Mạn Nhu bất an hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Người đàn ông không trả lời mà lại thúc dươиɠ ѵậŧ vào nơi sâu nhất trong hoa huyệt, sau đó đưa tay nắm lấy thịt mông no đủ của người phụ nữ rồi điên cuồng nhấp eo.

Trứng dái nặng trĩu đánh trên cặp mông vểnh phát ra tiếng vọng "bạch bạch bạch" cùng âm thanh đâm rút "òm ọp òm ọp" vang lên trong không khí khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Mạn Nhu bị Cao Nghị dùng sức cắm, thân thể không chịu được mà có khuynh hướng tiến về phía trước, cái trán chạm vào mặt gương lạnh băng khiến đầu óc đang choáng váng của cô thanh tỉnh hơn không ít.

Nhưng vào đúng lúc này, Cao Nghị đột nhiên vươn tay ra bật công tắc đèn.

Đèn phòng tắm sáng lên, nháy mắt chiếu sáng không khí nóng bỏng ở bồn rửa mặt.

Mạn Nhu nheo mắt tránh đi ánh sáng bất chợt, còn chưa kịp hỏi Cao Nghị có mục đích gì thì đã đối diện với đôi mắt của chính mình trong gương.

Trong gương... Là cô sao?

Tóc dài ướŧ áŧ hỗn độn rối tung ở trên lưng, khuôn mặt ửng hồng chảy đầy mồ hôi, nhũ thịt trước ngực đầy vết đỏ ái muội theo động tác cắm rút của người đàn ông phía sau mà lắc lư.

Càng làm cho Mạn Nhu giật mình hơn chính là cô nằm quỳ bò và bị người đàn ông cao lớn rắn chắc ở phía sau thao làm, giống như là động vật đang giao phối.

Mạn Nhu trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được người trước mắt là mình.

Cao Nghị nhìn cô trong gương rồi cười khẽ, cơ bắp hai tay căng chặt, ôm lấy cặp đùi của Mạn Nhu, tư thế như là đang xi tiểu cho trẻ em mà đối diện gương thong thả thao vào hoa huyệt.

Mạn Nhu trơ mắt nhìn hoa huyệt kiều nộn đang chảy bọt mép nuốt đại côn ŧᏂịŧ màu tím đen vào.

Cô đột nhiên nghĩ: Hoa huyệt thật lợi hại nha, nhìn nhỏ xíu mà lại có thể ăn trôi cái đồ vật lớn như này.

Trước kia lúc cô tự an ủi chỉ dám cho vào một ngón tay, khó trách không sướиɠ bằng lúc này, bị thúc đến điên cuồng.

Cao Nghị đối với biểu hiện ngốc nghếch nhìn gương của cô rất vừa lòng, cắn lên vành tai mẫn cảm nói: "Mở to mắt nhìn rõ xem ông xã thao em như thế nào!"

Mạn Nhu chỉ cảm thấy một cổ nhiệt khí bốc lên, đem gương mặt vốn ửng hồng của cô càng thêm hồng nhuận.

Cô quay đầu đi không dám xem, anh lại cắn lên vai cô, bức cô nhìn vào gương.

Lực cắn của người đàn ông không lớn, mang đến cảm giác tê dại, càng tra tấn hơn chính là côn ŧᏂịŧ bên trong hoa huyệt lại thong thả, ung dung đâm rút, cảm giác như gãi không đúng chỗ ngứa.

Mạn Nhu bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn chằm chằm gương, cô biết cô không lay chuyển được người đàn ông bá đạo này.

Mạn Nhu bị bắt tận mắt nhìn dươиɠ ѵậŧ dính nhớp nện vào miệng huyệt đang mấp máy, bị hoa huyệt tham lam nuốt thẳng vào tận cổ tử ©υиɠ.

Côn ŧᏂịŧ nhanh chóng ra vào, tốc độ nhanh đến mức Mạn Nhu nhìn theo không kịp.

Dâʍ ɖị©ɧ từ hoa huyệt chảy ra đều bị động tác kịch liệt đánh thành bọt mép, dính nhớp chảy xuống dưới sàn.

Cao Nghi đưa tay nâng một chân cô đặt lên bồn rửa mặt, không nhìn ra cánh tay kia so với làn da trắng nõn của Mạn Nhu có vẻ ngăm đen hơn nhiều.

Bàn tay thô ráp của anh nắm lấu hai bầu vυ' đầy đặn của cô nhưng hoàn toàn không nắm hết, nhũ thịt trắng mềm tràn ra khỏi khe hở giữa các ngón tay.

Thị giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ giữa một đen một trắng dẫn đến kɧoáı ©ảʍ kịch liệt khiến cả người Mạn Nhu nóng lên.

"A... Ư..." Miệng không nhịn được mà kiều mị rêи ɾỉ.

Cô bắt đầu nức nở, hoàn toàn không biết mình đã bị làm bao lâu. Hoa huyệt kịch liệt co rút, miệng tử ©υиɠ trào ra một lượng lớn chất lỏng nóng bỏng, lại thêm một lần cao trào.

Đàn ông vốn dĩ xuất lâu hơn phụ nữ, côn ŧᏂịŧ không biết mệt mỏi mà phang vào hoa huyệt. Mạn Nhu đi qua cao trào, vừa mới thanh tỉnh không bao lâu đã bị người đàn ông kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ.

Cao Nghị điên cuồng thao mãi cho đến đêm khuya mới dừng lại, đem từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bóng bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Mạn Nhu.

Cô không đếm được rốt cuộc mình đã cao trào bao nhiêu lần, hoàn toàn không còn sức lực, mềm như bông mà dựa vào lòng ngực rắn chắc của người đàn ông.

Nếu không phải Cao Nghị ôm cô, hiện tại cô có thể đã xơ lụi trên sàn của phòng tắm mà hôn mê.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cảm giác được anh đang muốn ôm cô ra khỏi phòng tắm, Mạn Nhu nhỏ giọng thều thào: "Còn chưa có tắm nữa."

Cao Nghị thích nhất là lúc toàn thân cô đều mang hương vị của anh, muốn cho cổ hương vị này lưu giữ lâu một chút nên liền nói: "Vừa rồi không phải đã tắm hơn một giờ sao? Huống chi hiện tại đã không còn nước ấm."

Mạn Nhu ủy khuất nhìn anh, trên người cô toàn là mồ hôi của hai người cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhão dính nhớp cực kỳ không thoải mái.

Tối hôm qua ý thức còn mơ hồ nên tạm chấp nhận ngủ một đêm, đêm nay hoàn toàn không muốn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi ngủ.

Điên cuồng thao cô lâu như vậy, ngay cả chút việc nhỏ này cũng không làm được. Mạn Nhu bẹp miệng muốn khóc.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Editor có lời muốn nói: Chương sau gặp nữ chủ ohlala