Nữ Chính Tiểu Thuyết, Anh Không Xứng Có Được.

💦Chương 10💦 "Cọc hôn ước này, Trần gia không muốn. . ."

Trần Tiên Bối sau khi tỉnh lại, nhớ kỹ chuyện mua dao cạo râu này ở trong lòng.

Cô còn chưa kịp đi ra ngoài, liền nhập được điện thoại từ cô cô.

Hiệu suất làm việc của Trần Thắng Vũ không thể nghi ngờ, cho dù là Trần Tiên Bối đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng nghe được ngữ khí tức giận của cô cô ở đầu bên kia điện thoại, thì vẫn ngây người, khí lạnh từ lòng bàn chân truyền đến.

"Bối Bối?"

"Bối Bối, con không sao chứ? ?"

Sự quan tâm của cô cô ở đầu kia của Microphone truyền đến, Trần Tiên Bối miễn cưỡng trấn định lại tinh thần, nhưng vẫn là khó kìm nén bi phẫn.

Đúng vậy, là bi phẫn.

Đã buồn lại còn phẫn.

"Con không sao." Trần Tiên Bối nắm chặt microphone, chỉ không biết nên nói câu nào, câu nói này đã khiến lục phủ ngũ tạng của cô đau tới đau lui, cô không biết là mình muốn nói hay không nói.

Sợ mình quá không hiểu chuyện, ở thời điểm này mà muốn giải trừ hôn ước, không có nghĩ đến tổn thất của công ty cùng Trần gia phải đối mặt, chỉ muốn mau chóng hất ra đoạn lịch sử là người buồn nôn này.

Cô không muốn dây dưa cùng Giang Bách Nghiêu và Tưởng Huyên, không muốn để ý bọn họ, chỉ cần để bọn họ ở trong đầu lâu hơn một giây, cô đều cảm thấy không đáng.

Cô không muốn phải trả thù lòng tham mạnh người, có lẽ nếu như là người khác, không thể chịu đựng được sự vũ nhục cùng sự tính toán như thế này, nhất định sẽ dùng mưu trí, giả vờ ở bên nhau, rồi đem đối phương dồn vào địa ngục cho thống khoái, làm như vậy thì tương đối sảng khoái. Nhưng cô nhớ kỹ lời mẹ đã từng nói, cả đời người này tương đối ngắn ngủi, chỉ có sự vội vàng mấy chục năm, cho nên phải tận lực để cuộc sống mình được vui vẻ, không nên làm lãng phí thời gian ở trên những người không đáng giá và sự việc không đáng.

"Con. . ." Cô vừa mở miệng, thì lại đem lời muốn nói nuốt trở về.

Trần Thắng Vũ so với Trần Tiên Bối thì càng tức giận hơn.

Kết quả mà bà điều tra ra, bà cũng không có để ý. Trước đó bà xem trọng Giang Bách Nghiêu bao nhiêu, thì hiện tại có bao nhiêu tức giận. Lúc bà tra được dấu vết, muốn nói Giang Bách Nghiêu cùng Tưởng Huyên thật sự không có quan hệ, cái kia cũng không phải, nhưng lại chính là loại suy đoán dường như không phải này, nghĩ đến lại buồn nôn.

Số lần Giang Bách Nghiêu một năm nay đi Mỹ công tác rất nhiều, mỗi một lần đi đều là chính sự, tra ở bên ngoài, thì không có gì không thích hợp, nhưng đi sâu vào trong, lại là một đống mờ ám.

Nhiều lần, đều là những chuyện nhỏ trong công việc, chỉ cần phái phó tổng đi liền được, nhưng anh hết lần này tới lần khác đều tự mình đi.

Đương nhiên, có thể nói anh làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, nhưng làm sao mỗi lần đều đi đường vòng tới khu ở của Tưởng Huyên?

Ngay từ đầu, Trần Thắng Vũ tra chuyện này, chỉ là vì để cháu gái yên tâm, nhưng khi tra đến một tia không thích hợp, bà đã bắt đầu tìm sâu hơn, dù sao Trần gia cũng là thế gia vọng tộc trăm năm, ở nước ngoài cũng có người quen cùng tài nguyên, mà tra người bình thường như Tưởng Huyên, lại là chuyện cực kỳ đơn giản, đều có thể tìm được ghi chép cuộc trò chuyện của Tưởng Huyên, kỳ lạ chính là, Tưởng Huyên có hai số điện thoại, một cái là gọi cho bên ngoài, còn có một cái là dùng thân phận của người khác xin số, cái số này cũng bị Trần Thắng Vũ nắm chặt đem ra.

Cái số này người liên hệ nhiều nhất chính là Giang Bách Nghiêu.

Trên cơ bản như bình thường, cứ mỗi lần trò chuyện đều là hơn hai mươi phút.

Trần Thắng Vũ sợ sẽ đổ oan cho Giang Bách Nghiêu, còn cố ý thăm dò, giữa hai người này liệu có quan hệ thân thích mà người ngoài không biết không, kết quả là tám gậy tre đều đánh không ra.

Việc đã đến nước này, còn có cái gì không rõ đây.

Hai người bọn họ đều rất cẩn thận, nhất là Tưởng Huyên, vậy mà có thể ở dưới mắt Trần gia làm loại sự chuyện này. Thế nhưng mà dù cẩn thận, thì đuôi cáo cũng sẽ có ngày lộ ra, chỉ cần hai người bọn họ có loại quan hệ đó, Trần gia đều nhất định sẽ có thể tra ra được.

"Bối Bối, con yên tâm, cô cô nhất định sẽ cho con một câu trả lời thỏa đáng." Trần Thắng Vũ hiện tại chỉ hận không thể xé xác đôi cẩu nam nữ kia, cắn răng nghiến lợi nói "Cái hôn ước này, Trần gia không muốn."

Hiện tại bà cảm thấy rất có lỗi với cháu gái.

Bởi vì Giang Bách Nghiêu là người mà bà chọn, bà coi trọng gia thế bối cảnh nhà đối phương, tương tự, bà cũng cho rằng, cần môn đăng hộ đối, nếu như đối phương không phải người tốt, không thể cho cháu gái một gia đình an ổn, vậy bà cũng sẽ không đồng ý.

Trần Tiên Bối cảm thấy cơ thể của mình tựa như là chất màu đen sền sệt trong hố, cô chán ghét, cô còn thống hận, tâm tình tiêu cực rất nhanh đã bao phủ cô, câu nói kia của cô cô đã kéo cô về thực tại, cô nhìn mình một chút, quần áo sạch sẽ, tay cũng sạch.

Cô chưa từng bị những sự việc dơ bẩn dính dáng đến dù nửa phần.

"Có thể chứ?" Cô hỏi.

Chức vị của cô ở công ty, cũng biết hiện tại Trần gia cùng Giang Gia có hạng mục hợp tác, hiện tại mà quan hệ phân liệt tan rã, hạng mục có bị ảnh hưởng không?

Trần Thắng Vũ nghe được ngữ khí bình tĩnh của cháu gái, trong lòng đã đau thì lại càng đau hơn.

Rõ ràng là nên vô ưu vô lo, nên được người ta nâng ở trong lòng bàn tay che chở, bây giờ lại bị tính kế, nhưng mà vẫn hiểu chuyện hỏi bà có thể được hay không.

"Đương nhiên có thể." Đầu óc của Trần Thắng Vũ xoay chuyển rất nhanh "Nhiều nhất là nửa tháng, nửa tháng cô cô sẽ trở về rồi cùng thương lượng với Giang gia, trong nửa tháng này, cô cô sẽ thu thập tốt chứng cứ cùng tư liệu."

Giang Gia mà bà biết đến, đều là hào môn Yến kinh, quan tâm đến mặt mũi hơn là tiền tài.

Hiện tại mặt không chút biến sắc nào đem chứng cứ tìm ra, đến lúc đó Giang Gia không chỉ ngoan ngoan phối hợp hủy bỏ hôn ước, bà còn muốn lột một lớp da của bọn họ xuống thì mới hả giận.

"Bối Bối, nửa tháng này, mà con không muốn liên hệ cùng Giang Bách Nghiêu. Con yên tâm, cô cô đáp ứng con, lần này huỷ bỏ xong hôn ước, sẽ không để cho con có nửa điểm ảnh hưởng không tốt." Trần Thắng Vũ hít sâu một hơi, "Con không cần khổ sở, không cần thương tâm, là cô cô có lỗi với con, là cô cô nhìn nhầm."

Trần Tiên Bối nghe lời này, càng khó chịu hơn.

Cô mấp máy môi, nói khẽ "Không có sai."

"Cô cô, chúng ta không có sai, là người khác sai, không phải sao?" Cô nhìn mũi giày, kỳ thật nước mắt đang ở hốc mắt, nhưng vẫn cố nén không để nó chảy xuống, cô nghẹn ngào nói "Chúng ta không thể nói là mình sai."

Trần Thắng Vũ đột nhiên trầm mặc, đến một phút đồng hồ sau bà mới đáp ứng "Ân, không sai, Bối Bối không cần thương tâm. Cô cô sẽ không để cho người khác khi dễ con."

"Tưởng Huyên bên kia, con muốn xử lý như thế nào." Trần Thắng Vũ lại hỏi.

Rất kỳ quái, Trần Tiên Bối đối với Tưởng Huyên lại không có căm hận sâu như vậy.

Bên trong nội tâm cô càng chán ghét Giang Bách Nghiêu hơn, là anh ta làm ra bộ dáng theo đuổi cô, hi vọng cô cùng anh ta đính hôn, cũng là anh ta lúc đã có vị hôn phu rồi, trong lòng còn thích người khác, xét đến cùng, nên hận và ghê tởm nhất chính là anh ta, mà không phải là Tưởng Huyên.

"Cô cô, là nửa tháng sao, nửa tháng sau có thể hủy bỏ hôn ước sao?" Cô hỏi.

Trần Thắng Vũ "Ân, nửa tháng."

"Vậy thì tốt, mang ra ghi chép mà chúng ta giúp đỡ cho Tưởng Huyên, mặt khác thì ngừng giúp đỡ cô ta, học kỳ này cô ta đã nộp học phí, để luật sư Trần liên hệ với cô ta, nói là Trần gia hi vọng trong vòng một tháng cô ta trả hết tất cả tiền nợ, nếu như kéo dài, sẽ đưa lên pháp luận."

Tưởng Huyên xuất ngoại không phải là do nhận được học bổng, mà là cô ta cùng Trần gia ký giấy nợ.

Bây giờ suy nghĩ một chút, thời gian mà Tưởng Huyên ở nước ngoài trôi qua rất tự tại, Trần gia định không để ý đến khoản tiền kia, trước đó cũng không có nghĩ muốn cô ta trả, cô ta đại khái cũng rất rõ chuyện này, cũng rất tự tin sẽ không bị Trần gia phát hiện ra chuyện của cô ta, cho nên trừ học phí bên ngoài, cô ta còn muốn một khoản tiền sinh hoạt bình thường nữa.

Trần Tiên Bối có chút hiếu kỳ, cô ta tại sao không có mở miệng nói với Giang Bách Nghiêu về chuyện này.

Giang Bách Nghiêu tuy là có chút lãnh đạm, nhưng ra tay cũng rất lớn, cùng cô đính hôn đã một năm, tặng quà vô số kể, giá trị mỗi một hộp quà đều không có nhỏ.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Tiên Bối vào toilet rửa mặt, lúc ra cửa, Phương Phương không có nhìn ra được cô có khóc.

Dù tâm tình của Trần Tiên Bối đã hạ xuống thấp nhất, bất quá vẫn nhớ phải mua dao cạo râu cho vị tiên sinh ở bên trong không gian kia.

Để lái xe đưa cô đến cửa hàng bách hóa thường đi.

Cô rất ít kia đi mua vật dụng dành cho đàn ông, trước khi mua quà cho Giang Bách Nghiêu, cũng rất quy củ, giống dây lưng, dao cạo râu, còn không có tặng bao giờ, bây giờ suy nghĩ một chút, thực chất tâm lý của cô cũng có chút phản nghịch, bởi vì biết ngày lễ đều là trợ lý Chu chuẩn bị cho cô, Giang Bách Nghiêu cũng không có để bụng, bởi vậy khi cô mua quà, đều giá trị, nhưng mà không có chọn lựa cẩn thận. Cô tặng đồng hồ, cũng từng tặng bút máy.

Đi vào một cửa hàng chuyên kinh doanh loại hàng này, cô xoay người nhìn một chút.

Kỳ thật cô cũng không muốn chọn loại đồ vật này, liền để nhân viên bán hàng giới thiệu một cái, chính là lúc quét thẻ, sau lưng có một giọng nữ truyền đến "Ai nha, thật đúng là Bối Bối nha!"

Trần Tiên Bối xoay người nhìn, người đến là thân thích của Giang Gia.

Người này là chị họ của Giang phu nhân, cũng là bạn bài, thường xuyên làm khách của Giang Gia, một tới hai đi, Trần Tiên Bối cũng đã gặp bà mấy lần, trước đó mỗi lần gặp, sẽ khách khí gọi một tiếng dì, hôm nay nghĩ đến sự việc mà Giang Bách Nghiêu đã làm kia, khuôn mặt cô liền lãnh đạm, chỉ là nhẹ nhàng ừ một tiếng, không có chào hỏi.

Hồ Lệ Trân cũng không có để ý chi tiết này.

Bà cũng không tính là phu nhân hào môn, gia cảnh mặc dù giàu có, nhưng so với Giang Gia mà nói, vẫn là kém xa, sở dĩ hay đi cùng em họ, chẳng qua là muốn có quan hệ với Giang Gia, về sau còn trải đường tốt cho con trai cùng con gái.

Bà biết, Trần Tiên Bối hơn một năm nữa sẽ gả cho Giang Bách Nghiêu, Giang Gia đều mong đợi chuyện kết hôn, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau này chủ nhà chính là Giang Bách Nghiêu, mà Giang Bách Nghiêu cùng người dì như bà không tính là thân cận. Hồ Lệ Trân đã xem, Trần Tiên Bối là Giang phu nhân, tương lai khẳng định so với Giang phu nhân hiện tại của Giang gia có phân lượng nặng hơn, thế nên thái độ bà cũng nhiệt tình hơn mấy phần, muốn tiến đến kéo tay Trần Tiên Bối, lại bị Trần Tiên Bối không dấu vết né tránh.

"Tiểu thư, dao cạo râu của ngài đã gói kỹ."

Nhân viên bán hàng đem túi mua sắm đưa cho Trần Tiên Bối.

Hồ Lệ Trân thấy quầy chuyên kinh doanh dao cạo râu, lập tức cảm thấy hiểu rõ, vui tươi hớn hở nói "Bối Bối, con thật là một đứa trẻ tri kỷ, khó trách Bách Nghiêu thích con."

Trần Tiên Bối không muốn cùng người Giang gia có bất kỳ tiếp xúc nào, chẳng qua từ nhỏ cô được giáo dưỡng bất cứ lúc nào hay chỗ nào đều phải lễ phép, cô không làm được chuyện trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, chỉ là ngữ khí lãnh đạm nói "Tôi còn có việc, đi trước."

Bởi vì Trần Tiên Bối ở Giang gia có hình tượng quá tốt, người từ trên xuống dưới đều thích cô, còn tán thành cô, lúc này cô có lí do thoái thác còn biểu lộ ngữ khí, Hồ Lệ Trân cũng không nghĩ nhiều, còn cười nói "Vậy được rồi, lần sau chúng ta gặp nhau ở nhà cháu, thì cùng nhau tâm sự tốt."

Nhà cháu, chỉ là Giang Gia.

Trần Tiên Bối nghe ra được hàm ý trong đó, cố nén khó chịu, nhấc dao cạo râu đã đóng gói xong rồi xoay người rời đi.

Hồ Lệ Trân rất thích bắt bẻ người khác, nếu là tiểu bối khác mà gặp bà, mà không chào hỏi tốt một phen, bà khẳng định là làm phiền, nhưng đổi thành Trần Tiên Bối, liền khác biệt, người bên ngoài sao có thể so với Trần Tiên Bối, Trần Tiên Bối không chỉ là đại tiểu thư Trần gia, mà còn là người thừa kế duy nhất mà Trần Thắng Vũ định ra, tài sản của cô rất chi là phong phú, làm người tắc lưỡi, còn nói, cô vẫn là vị hôn thê của Giang Bách Nghiêu, lại còn chắc chắn là Giang phu nhân.

Thân phận như vậy, cho dù lãnh đạm chút, Hồ Lệ Trân cũng không có bất kỳ ý kiến gì, cũng không để trong lòng.

Trần Tiên Bối từ trong cửa hàng bước ra, lúc này mới thở ra một hơi.

Cô đột nhiên nhớ tới người đàn ông trong không gian kia, nhịn không được mà suy nghĩ, chửi bậy sẽ có cái cảm giác gì?

Sẽ thư thả nội tâm nhanh sao?

💖Ngày 20/1/2022💖