Chương 8: Chưa biết sống chết.
_____________________
Thiệu Tĩnh Trì thu súng tiến vào: “Em chém cũng quá oai đi.”
Tô Ngự gục xuống đất, sợ hãi đối mặt với cái chết khiến cậu không cầm được nước mắt, cậu ủy khuất hướng Thiệu Tĩnh Trì nói: “Anh… Anh vì cái gì muốn đối với em như thế!”
Thiệu Tĩnh Trì duỗi một tay đem Tô Ngự từ trên mặt đất kéo, nói: “Đương nhiên là tốt cho em.”
Tô Ngự còn ở bên kia trừu trừu…
Thiệu Tĩnh Trì thấy cậu khóc hồng cái mũi đỏ mắt, làm bộ uy hϊếp nói: “Lại khóc liền ở chỗ này thao em.”
Tô Ngự lập tức liền nhịn xuống, chính là ngẫu nhiên còn nghẹn ngào một chút, cậu oán giận nói: “Em vừa mới thiếu chút nữa sẽ chết…”
Thiệu Tĩnh Trì trấn an cậu nói: “Tại sao tôi có thể để em chết được.”
Tô Ngự bất mãn mà nói: “Vậy anh còn đem em nhốt cho tang thi ăn?!”
Thiệu Tĩnh Trì cười nói: “Như thế nào là cho, anh cho em vũ khí nha, đương nhiên là bảo em gϊếŧ tang thi.”
Tô Ngự nói: “Em làm không được! Em không thể gϊếŧ bọn họ.”
Thiệu Tĩnh Trì ôm mặt Tô Ngự cho cậu ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Là chính em nói muốn sống sót đi? Không gϊếŧ tang thi thì làm sao mà sống được?"
Thiệu Tĩnh Trì đôi tay đem Tô Ngự bóp kéo, Tô Ngự buộc phải dẩu miệng nói: “Không phải có anh sao.”
Tô Ngự dáng vẻ này nói chuyện rất vui vẻ, câu nói kia làm Thiệu Tĩnh Trì nghe cũng thực hưởng thụ: “Tuy rằng ca ca đây là rất mạnh, bất quá anh khẳng định cũng có lúc không rảnh lo em, chẳng lẽ khi đó em liền chờ chết sao? Nói chung không thể vĩnh viễn nghĩ người khác bảo vệ em đi.”
Thiệu Tĩnh Trì nói cũng là điều Tô Ngự phiền não suốt thời gian qua, bị Thiệu Tĩnh Trì vứt bỏ hoặc là về sau gặp phải cậu một người sinh tồn, cậu đích xác cần có năng lực tự bảo vệ mình.
Đột nhiên biết được ý tốt của Thiệu Tĩnh Trì, Tô Ngự cảm giác Thiệu Tĩnh Trì quanh thân giống như tản mát ra quang* mang, người đều trở nên càng thêm soái khí.
(*) phát ra ánh sáng
“Làm gì một bộ hoa si nhìn anh? Bị ca ca mê hoặc rồi sao?” Thiệu Tĩnh Trì bị đôi mắt to sáng ngời của Tô Ngự xem đến thập phần không thích ứng.
Tô Ngự: “Cảm ơn anh.”
Thiệu Tĩnh Trì: “Đừng làm mấy trò này, em vẫn là rèn luyện nhiều vào, tranh thủ để ca ca có thể làm em cả đêm.”
Tô Ngự: “Anh đúng là ma quỷ!”
Thiệu Tĩnh Trì cười xấu xa nói: “Ân, da^ʍ ma.”
Sau lại dưới sự tàn phá của Thiệu Tĩnh Trì, Tô Ngự cuối cùng có thể miễn cưỡng chém chết tang thi đơn lạc.
Ban đêm, Tô Ngự ghé vào trên người Thiệu Tĩnh Trì thở dốc, đồ ăn nhanh bọn họ đã không ccòn, cửa hàng phụ cận hay siêu thị tiện lợi gần đây không nhiều lắm, bên trong cũng đều đã bị lấy xong rồi, cho nên ngày mai bọn họ muốn đi nơi xa chút nhìn xem…
“Anh nói xem thành phố này còn có khu an toàn sao?”
Tô Ngự khát vọng trong thành thị có lẽ còn có người sống sót thành lập khu an toàn, này một đống nhà dân một chút đều không vững chắc, nếu đàn tang thi tới vây công thực mau liền sẽ sụp đổ, không biết trong lúc nguy hiểm sinh hoạt, làm Tô Ngự mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng…
Thiệu Tĩnh Trì trả lời: “Nghĩ tới muốn sống những ngày tháng an ổn?”
Tô Ngự gật gật đầu.
Ai còn sống bây giờ ai không nhớ những ngày trước khi tận thế? Khao khát sự biến mất của tang thi, khao khát một cuộc sống ổn định, dù nghèo khó, còn hơn lo cho cái chết của chính mình lúc này, tùy thời phải chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng là Thiệu Tĩnh Trì khẳng định khác biệt, bởi vì hắn nói: “Gϊếŧ chóc nhiều có kɧoáı ©ảʍ, trốn đi làm gì?”
Quái vật.
Tô Ngự chỉ dám ở trong lòng ngẫm lại.
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Thôi, thấy sự sợ hãi của em, ca ca liền hảo tâm mang em đến đó.”
“Anh biết?” Tô Ngự đầy mặt kinh hỉ.
Thiệu Tĩnh Trì nói: "Không lâu sau khi virus bùng phát, anh có một người bạn trong quân đội và anh ấy đã nói chuyện qua điện thoại và nói rằng mỗi tỉnh thủ phủ sẽ quy hoạch một khu vực an toàn để bảo vệ những người sống sót. Anh nhớ anh ấy đã nói rằng tỉnh Z dường như đã sắp xếp cho tất cả nhân sự di tản đến thành phố N. "
“Kia nói cách khác tới tỉnh N chúng ta liền an toàn.”
“Không xác định, phải đi xem mới biết được.”
Tuy rằng còn không có xác định bên kia rốt cuộc tình huống gì, nhưng ít ra làm Tô Ngự cảm thấy có hy vọng. Bên kia có quân đội đóng giữ, hẳn là liền rất an toàn đi.
Thiệu Tĩnh Trì lại mở miệng nói: "Nhưng hình như từ thành phố H đến thành phố N còn hơn 100 km. Bây giờ điện thoại di động không dùng được. Không có định vị thì anh không biết đường."
Vậy anh còn tự tin như vậy nói muốn mang em đi? Bất quá phàn nàn xong, Tô Ngự vẫn là vui vẻ nói: “Em biết đường, em đã đến thành phố N bằng ô tô cách đây 3 năm, và em đã thực hiện một chiến lược".
Thiệu Tĩnh Trì có chút kinh ngạc: "Đã ba năm rồi, còn có thể nhớ đường sao?"
Tô Ngự có chút ngượng ngùng nói: "Uh, thường thì em sẽ nhớ rất kĩ đoạn đường mình đã đi một lần."
Thiệu Tĩnh Trì vò loạn đầu tóc Tô Ngự khen nói: “Không nghĩ tới gà con còn có loại thiên phú này.”
Tô Ngự nghi hoặc nói: “Lại nói tiếp, anh lúc trước biết tin tức này vì cái gì không trực tiếp đi tỉnh N?”
Thiệu Tĩnh Trì dời đi tầm mắt: “Khụ, ngay từ đầu là cảm thấy có ý tứ, sau lại…” Thiệu Tĩnh Trì không có nói thêm gì nữa.
“Sau lại không có người hướng dẫn nên anh không biết đường đúng không.”
“Im đi, ngủ.”
Tô Ngự không nhịn xuống dược cười ha ha, kết quả cười một lát liền bắt đầu xin tha, cuối cùng biến thành rêи ɾỉ…
Ngày hôm sau, Trương Hà cùng Lý Khắc ở biết tỉnh N có quân đội thiết lập an toàn khu đều thực hưng phấn.
Bởi vì đồ ăn bọn họ đã không đủ chống đỡ đến tỉnh N, cho nên Thiệu Tĩnh Trì nói trước ltìm kiếm một ít vật tư mới lại xuất phát.
Cả nhóm lại lái xe vào trung tâm thành phố, đây là nơi có nhiều tài nguyên nhất, nhưng cũng là nơi có nhiều tang thi nhất ...
Nguyên bản Tô Ngự thật sự thực không nghĩ lại tiến vào trung tâm thành phố, cậu rất sợ gặp được đàn tang thi trốn không thoát, nhưng họ đã lục tung các cửa hàng nhỏ mà họ thấy trên đường và không tìm thấy gì cả, và họ ngày càng đến gần trung tâm thành phố hơn ...
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại bên ngoài một trung tâm mua sắm lớn, Thiệu Tĩnh Trì bảo Trương Hà đậu xe ở một nơi khuất, sau đó nói với Tô Ngự rằng: "Em trốn vào trong xe."
“Em không cùng đi sao?” Tô Ngự nghĩ đến một mình ở trong xe liền cảm thấy sợ hãi.
Thiệu Tĩnh Trì lắc đầu nói: “Không được, nếu gặp được đàn tang thi, em ở bên canh anh liền sẽ phân tâm, trốn cho thật tốt anh sẽ thực mau trở về.”
Lý Khắc trêu chọc nói: “Thiệu ca thật sự giống ở bảo hộ vợ mình.”
Thiệu Tĩnh Trì cười nói: “Chính là vậy mà.”
Tô Ngự nháy mắt mặt đỏ bừng.
Cái này đến phiên Lý Khắc sửng sốt, hắn là sắt thép thẳng nam, hắn vẫn luôn cho rằng Thiệu Tĩnh Trì chỉ là phá lệ chiếu cố Tô Ngự, hoàn toàn không hướng đến phương diện kia suy nghĩ.
Trương Hà cầm súng đẩy hắn một phen, nói: “Đi nhanh đi, thẳng nam.”
Cuối cùng Tô Ngự vẫn là bị lưu tại trên xe, thu mình trong khoảng trống giữa hàng ghế trước và sau, để những tang thi thỉnh thoảng đi qua bên ngoài không nhìn thấy ai trong xe sẽ không có hứng thú với chiếc xe này.
Tô Ngự không biết chính mình đợi bao lâu, đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng súng bên trong trung tâm mua sắm vang lên liên tục không ngừng, tim cậu chợt nóng lên cổ họng..
Thiệu Tĩnh Trì bọn họ gặp được tang thi, nghe tiếng súng số lượng khẳng định không ít, bởi vì nếu chỉ có ít, đều là Thiệu Tĩnh Trì trước dùng đao giải quyết, Trương Hà Lý Khắc bọn họ rất ít sẽ nổ súng…
Tô Ngự có chút nôn nóng, nhưng là cậu lại không thể đi vào, cậu đứng dậy từ bên dưới và nhìn vào trung tâm mua sắm qua cửa sổ ...
Qua một hồi lâu, Tô Ngự đột nhiên thấy một người từ bên trong trung tâm vọt ra, phía sau còn vài tang thi đuổi theo, người đàn ông quay lại quét chết lũ tang thi rồi chạy điên cuồng về phía chiếc xe ...
Là Trương Hà!
Trương Hà cả người đều lộn xộn, hiển nhiên trải qua quá một hồi ác chiến, hắn kéo ra ghế điều khiển cửa xe nhảy lên liền khởi động xe.
“Thiệu Tĩnh Trì đâu?” Tô Ngự vội vàng hỏi.
Trương Hà quay tay lái, quay đầu lại, định lái xe đi ...
“Từ từ, Thiệu Tĩnh Trì đâu?Anh ấy còn chưa đi ra, vậy anh không thể lái đi!" Tô Dư lo lắng nắm lấy cánh tay của Trương Anh, kết quả tay nhớp nháp, cúi đầu nhìn vết máu trên tay .. .
Trương Hà thở hổn hển, quay đầu lại nghẹn giọng nói: “Thiệu ca bọn họ ra không được, anh ấy bảo tôi mang cậu chạy trước.”
Nói xong Trương Hà dẫm xuống chân ga, chiếc xe địa hình phóng đi nhanh chóng ...
Tô Ngự ngây ngẩn cả người, cậu quay đầu lại thấy trung tâm lại trào ra thật nhiều tang thi hướng xe bọn họ đuổi theo, ít nhất có hơn trăm con, Trương Hà nhấn mạnh chân ga, thực mau liền đem tang thi bỏ xa…
Tô Ngự nhìn chằm chằm Trương Hà lái xe, thời điểm đối phương vừa mới quay đầu, cậu thấy trên cổ Trương Hà cũng có một cái miệng vết thương, đó là bị tang thi cắn…
Tô Ngự tim đập thực mau, đầu cậu một mảnh hỗn loạn, xe của Trương Hà vừa lái xe trở nên không ổn định, liền nhìn thấy Trương Hà lái xe về phía ven đường, anh ta cũng không kịp dừng lại, xe vừa "Bang" va vào một cái cây bên đường.
Tô Ngự đập vào ghế trước, theo quán tính bị ném ra ghế sau, lập tức cảm thấy trước mắt đen kịt, nhức đầu, đầu cũng choáng váng sau khi bị va chạm ...
Túi khí ở ghế trước bung ra, có vẻ như Trương Hà đang choáng váng ...
Tô Ngự lấy hết can đảm duỗi tay đẩy đẩy Trương Hà, không có phản ứng.
Cậu mở cửa xe, chạy đi ra ngoài…
Tô Ngự choáng váng chạy vào một ngôi nhà, lại trốn vào trong ngăn tủ trong phòng…
Chờ cậu hoãn lại đây, cậu mới cắn tay không tiếng động khóc ra tới…
Cậu bỏ rơi Trương Hà, cậu phỉ nhổ chính mình. Nhưng là Trương Hà bị cắn, thực mau liền sẽ biến thành tang thi, Tô Ngự vô pháp đối mặt, chỉ có thể chạy trốn.
Hiện tại Thiệu Tĩnh Trì chưa biết sống chết, lúc đó có hàng trăm tang thi đuổi theo khỏi trung tâm mua sắm, chắc chắn có rất nhiều tang thi trong trung tâm mua sắm, bằng không Thiệu Tĩnh Trì nhất định sẽ không bảo Trương Hà chạy ra tới lái xe chỉ cậu đi…
Thiệu Tĩnh Trì có lẽ là biết chính mình trốn không thoát…
Như thế nào sẽ như vậy!
Rõ ràng ngày hôm qua còn thấy sinh hy vọng, kết quả hôm nay liền biến thành dạng này.
Tô Ngự cả người đều suy sụp. Cậu khóc tới thở không nổi, lúc này cậu nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân…
Tô Ngự lập tức cố nén ở tiếng khóc, cậu mới nghĩ đến lúc trước cậu hoảng không chọn đường vọt vào căn nhà này cũng không biết bên trong có tang thi hay không.
Hiện tại bên ngoài tiếng bước chân không biết là Trương Hà biến thành tang thi đuổilại đây, hay là tang thi khác…
Tô Ngự gắt gao cắn cánh tay, trong miệng đều nếm tới mùi máu tươi, cậu cũng không dám nhả ra, cậu sợ hãi vừa động đã bị tang thi bên ngoài phát hiện.
Chính là tiếng bước chân lại ở phía trước ngăn tủ dừng lại!
Bị phát hiện!!!
Tô Ngự lại khống chế không được cả người run rẩy…
Cậu chết chắc rồi!!!
Cửa ngăn tủ bị mở ra…
Tô Ngự muốn làm giãy giụa cuối cùng, giơ con dao rựa trong tay lên và dùng hết sức chém ra ngoài ...
Kết quả là tay cầm dao dễ dàng bị tóm lấy giữa không trung.
Tô Ngự lúc này mới thấy rõ, người đứng bên ngoài tủ thực sự là Quan Nghiêm Bạch, cậu gục xuống ngay lập tức, đao từ trong tay rơi xuống, cả người tê liệt ngã xuống ở trong lòng ngực Quan Nghiên Bạch.