【 Còn lại 10 tiếng đồng hồ nữa, Chương trình truyền hình thực tế: Hàng xóm nguy hiểm sẽ kết thúc. 】
Sáng sớm tinh mơ, âm thanh điện tử vang lên ở trong đầu mỗi người tuyên bố đếm ngược.
Tô Hình che cánh tay bị thương, ngồi xếp bằng trước đống xương trắng. Người đàn ông trung niên hôn mê ngày hôm qua đã tỉnh lại, ông ta mở đôi mắt vẩn đυ.c nhìn hết mọi người trong phòng, thân người co rút thành một đoàn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng than khóc ô ô hoảng sợ tuyệt vọng.
Lưu Húc Đông tách miệng ông ta ra, tỏ vẻ quả nhiên là thế.
“Không có đầu lưỡi, khó trách không nói lời nào.”
Tôn Tiểu Phỉ không đành lòng quay mặt đi, tối hôm qua cô có ý đồ lén mò đến phòng Trần Vũ Thăng, cửa còn chưa có mở ra đã bị Lưu Húc Đông vừa vặn bắt được. Tuy rằng hắn không nói gì cả, nhưng lại trông coi cả một đêm khiến cho cô không có cách nào để tiếp xúc với Trần Vũ Thăng và Quý Lâm.
Hiện tại thế cuộc đã đối lập rất rõ ràng, nếu cô không có cách giao lưu tin tức cùng bọn họ, Vậy… Cô chỉ có thể dùng cách của chính mình để chạy trốn!
“Mọi người còn chưa có ăn sáng, hay là em đi xuống dưới lầu tìm xem, xem trong tủ lạnh có còn cái gì để ăn hay không.”
Tôn Tiểu Phỉ xoay người mới vừa bước một bước, phía sau liền truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lưu Húc Đông.
“Không cần phí sức, tủ lạnh cái gì cũng không có, anh thấy bữa sáng không cần ăn nữa.”
“Như vậy, như vậy sao được, tối hôm qua ăn cũng không được bao nhiêu, mọi người nhất định đều rất đói bụng…” Tôn Tiểu Phỉ lo sợ bất an nắm chặt đầu ngón tay.
“Tôi đi theo cô.”
Tô Hình đứng lên, dùng tay không bị thương phủi đi tro bụi trên đùi.
“Được, vậy chúng ta cùng nhau xuống lầu đi.” Tôn Tiểu Phỉ sợ hãi rụt rè lên tiếng, sợ lại bị Lưu Húc Đông phản đối.
Hai người đi xuống lầu, Tôn Tiểu Phỉ bỗng nhiên lao về phía cửa, khi phát hiện cửa lớn dù có làm như thế nào cũng không mở ra được, cả người liền ngơ ngẩn.
“Tôi đã nói rồi, chúng ta ai cũng không thể ra khỏi đây, cô không cần phải phí công sức nữa.”
Chỉ một câu nói hời hợt đơn giản của Tô Hình đã dập tắt hy vọng còn sót lại của Tôn Tiểu Phỉ.
“Tôi không muốn chết ở chỗ này…” Tôn Tiểu Phỉ thất thần lầm bầm lầu bầu, bỗng nhiên lại cất bước chạy đến trước mặt Tô Hình quỳ xuống, kéo kéo váy cô, lấy lòng nói: “Thanh Thanh, cô thả tôi đi được không, bọn họ đều đã không bình thường, tôi biết cô vẫn còn giữ lại một chút nhân tính, cầu xin cô, thả tôi đi đi…”
Trong mắt Tô Hình không hề có chút dao động, gỡ từng ngón tay của Tôn Tiểu Phỉ ra, cười lạnh nói: “Nhân tính? Thời điểm tôi gặp được thầy Tiết nó đã không còn tồn tại.”
Bỏ mặc Tôn Tiểu Phỉ đang dại ra, Tô Hình tiếp tục lục lọi, nơi này rất nhiều bụi không khí vô cùng dơ bẩn, miệng vết thương của cô chỉ dùng vải váy băng bó qua loa. Qua cả đêm không biết có bị nhiễm trùng hay không, nếu có thể tìm được dụng cụ y tế sơ cứu, có thể dùng để sát trùng miệng vết thương.
“Vì sao các người đều đối với tôi như vậy, vì sao…” Tôn Tiểu Phỉ thấy trái tim Tô Hình như làm bằng sắt đã không hề để ý đến mình, tự hối tiếc khóc lên.
Tiếng khóc vang lên khiến lòng người bực bội, Tô Hình nghe đến đau đầu muốn kêu cô ấy câm miệng lại, bỗng nhìn thấy nữ chủ nhân căn nhà đang ở sau lưng Tôn Tiểu Phỉ. Lời nói đã đến miệng lại nuốt trở về, Tô Hình phát hiện dáng vẻ ả hôm nay khác hẳn ngày hôm qua. Ả ta đã thay một chiếc váy màu trắng dài đến mắt cá chân, mái tóc đen nhánh óng mượt trở nên khô khốc xơ rối. Khuôn mặt vốn xinh đẹp trong một đêm xuất hiện đầy nếp nhăn, càng đáng sợ chính là hốc mắt ả trủng sâu tựa như hai cái lỗ thủng đen ngòm, đồng tử đỏ như máu dựng đứng, có ánh sáng màu xanh lá thẳng tắp, rất giống đôi mắt của động vật họ mèo.
Tiếng khóc lóc khóc lóc của Tôn Tiểu Phỉ đã dừng lại, cô ta lau chùi nước mắt nước mũi hỏi: “Cô nhìn tôi làm gì?”
Tô Hình không biết có nên mở miệng hay không, nữ chủ nhân từ phía sau Tôn Tiểu Phỉ nhìn cô ra dấu im lặng, cô chỉ đành ngậm miệng không nói.
Tôn Tiểu Phỉ khóc xong một trận, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, mới đi về phía trước một bước liền cảm thấy trên cổ ngưa ngứa. Gãy vài cái không thấy đủ lại dùng sức gãy tiếp, cái cổ trắng nõn rất nhanh bị cào ra vài vết máu, vô số giòi bọ màu trắng mập mạp chui ra từ miệng vết thương của cô, cô dường như không phát hiện vẫn không ngừng cào, không ngừng cào…
“A, ngứa quá, sao lại ngứa đến như vậy, a a a —— đây là cái gì, a a a ——”
Một đám giòi bọ rơi trên mặt đất, càng ngày càng nhiều, Tôn Tiểu Phỉ đưa tay vuốt trên cổ rồi đưa ra trước mắt, trong lòng bàn tay tất cả đều là giòi bọ màu trắng đang vặn vẹo. Cô sợ tới mức thét thất thanh, nhưng âm thanh bén nhọn mới kêu một tiếng liền đột nhiên im bặt, cô cúi đầu nhìn về phía ngực mình, một bàn tay nhăn nheo khô khốc xuyên qua ngực trái, túm lấy trái tim cô moi ra ngoài.
Bùm ——
Tôn Tiểu Phỉ đã chết, mở to đôi mắt ngã xuống mặt đất đầy giòi bọ.
Nghe được âm thanh, Lưu Húc Đông và Tiết Sâm vội vàng chạy xuống, đập vào mắt liền thấy được dáng vẻ khi chết của Tôn Tiểu Phỉ.
Cảm giác bi thương khi mất đi người thân trào dâng trong lòng, Lưu Húc Đông bước từng bước tới gần thi thể trên mặt đất, ngồi xổm xuống, phủi đi giòi bọ đang bò ở trên mặt cô ấy.
“Ưm ~ ăn ngon thật nha, so với những trái tim lạnh như băng đó, quả nhiên mổ bụng ăn ngay lập tức vẫn là ngon nhất.”
Tô Hình nghe được giọng nữ mềm mại đến từ trong miệng ác ma, cô quay đầu, ánh mắt nhìn về phía nữ chủ nhân một lần nữa. Dáng vẻ già nua đáng sợ như ma quỷ vừa rồi đã biến mất, khôi phục thành bộ dạng thiếu nữ xinh đẹp ngày hôm qua, chẳng lẽ ác ma cũng cần bổ sung năng lượng?
“Xem ra, tên đàn ông trên lầu kia có thể giữ lại cho người ăn trưa.” Tiết Sâm đứng ở bên cạnh Tô Hình, lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Tô Hình không chần chờ nắm lại tay anh ta, hơn nữa còn đan ngón tay vào ngón tay anh ta.
“À ~ cũng đúng, tuy rằng hương vị những lão già chẳng ra gì, được rồi, các ngươi canh chừng đồ ăn cho ta, ta đi ra ngoài một chút, tiêu cơm.”
Nữ chủ nhân giơ tay vuốt một lọn tóc bên tai, không biết có phải Tô Hình sinh ra ảo giác hay không, cô cảm thấy ả trở nên càng xinh đẹp hơn so với vừa rồi?