“Trái tim cô ta đâu? Còn ở đây không?” Trần Vũ Thăng đến gần liếc mắt một cái, hình ảnh quá mức máu me làm mày anh nhăn lại có thể kẹp chết một con ruồi.
“Trái tim nạn nhân không cánh mà bay, tuy rằng cách thức gây án không gọn gàng và chuẩn xác như hai vụ án mạng trước, nhưng kết quả thì giống nhau, trái tim các cô đều bị hung thủ lấy đi rồi.”
Trần Vũ Thăng ngẩn người, không xác định hỏi: “Từ từ, cậu nói cách thức gây án của hung thủ lần này không giống với hai lần trước?”
“Đúng vậy, vết dao trên ngực người chết lộn xộn, rõ ràng là việc làm của tay mới.”
“Vậy có nghĩa là… Có thêm hung thủ gϊếŧ người thứ hai.”
Suy nghĩ nhanh chóng lại toàn bộ sự việc, nếu kết luận lúc trước chỉ là suy đoán, vậy hiện tại, anh có thể kết luận Tiết Sâm và Lưu Húc Đông nhất định có liên quan, không chừng hành động gϊếŧ người lần này chính là kế hoạch mà bọn họ dự tính từ lâu.
Mắt thấy chân tướng sắp trồi lên khỏi mặt nước, trong lòng Trần Vũ Thăng kích động như tiêm máu gà.
Anh nhìn vào sâu trong bóng tối, thấp giọng lẩm bẩm:
“Tôi đã nói trên đời này không có bức tường nào kín gió, cho dù các người cẩn thận như thế nào, tôi cũng có thể lần theo dấu vết để bắt lấy các người.”
Một sự tự tin mới được hình thành, trở lại cục cảnh sát thẩm vấn mọi người một lượt, ai cũng có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường vô cùng hợp lý. Điều này làm cho việc điều tra án lại bị phủ thêm một lớp màng.
Trần Vũ Thăng không tin lấy tờ khẩu cung của bọn họ xem lại, mọi người đều ở cùng thời gian cùng địa điểm, không có ai vô cớ vắng mặt. Cho đến khi thi thể bị phát hiện, bọn họ mới bị đưa ra khỏi nhà ma.
Rốt cuộc là ai?
Rõ ràng manh mối ở ngay trước mắt, lại như ngọn núi phủ sương mù mông lung.
“Trần đội trưởng, đã có kết quả về vết máu trên quần áo Tiết Sâm.”
Một nam cảnh sát cầm giấy xét nghiệm đi tới.
“Máu trên người anh ta và máu của chị dâu hoàn toàn ăn khớp, không có tìm được vết máu nạn nhân.”
Hai đả kích lớn làm Trần Vũ Thăng cảm thấy đầu đau như búa bổ, anh cần lấy giấy xét nghiệm, nói cảm ơn rồi một mình trở lại văn phòng, ngồi trên ghế xoa xoa huyệt Thái Dương, chuẩn bị suy luận lại một lần nữa.
“Trần đội trưởng, phía nhà ma bên kia ngoại trừ căn linh đường còn chưa kịp lắp camera theo dõi, những khu còn lại em đều mang đến đây, anh có muốn xem qua không?”
Trương Thiết Long người còn chưa tới, giọng đã tới trước, anh ta đẩy cửa văn phòng ra, USB trong tay dưới ánh nắng chiếu rọi ra ánh sáng kim loại phản quang sáng rực.
“Mang đến đây.”
Trần Vũ Thăng dâng lên hy vọng một lần nữa, lấy USB cắm ở trên máy tính, tìm được folder video, có một thư mục tên là ngày 24 tháng 7 năm 2022.
Chính là cái này!
Click vào thư mục hiện ra vô số video ngắn, tổng cộng có hơn 50 đoạn.
Tính tình Trần Vũ Thăng nhẫn nại, mất hết một buổi trưa để xem video, rốt cuộc cũng tìm được video khi một đoàn sáu người bọn họ tiến vào nhà ma. Anh ngồi ngay ngắn lại nhìn chằm chằm màn hình, mắt đều không chớp lấy một cái.
Anh nhìn thấy Hoàng Huyên lôi kéo Tô Hình nhìn bên này xem bên kia chơi, sau đó hai người liền đi ra khỏi phạm vi theo dõi. Còn bốn người Tiết Sâm, Lưu Húc Đông, Tôn Tiểu Phỉ, Chu Quốc Vĩ vẫn luôn dừng lại một chỗ, nguyên nhân hầu như là vì Tôn Tiểu Phỉ bị dọa đến không dám đi tiếp, mọi người dừng lại chờ cô.
“Thì ra những lời bọn họ nói đều là sự thật …”
Trần Vũ Thăng vô lực ngồi rũ xuống ghế dựa, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, nếu hung thủ không phải một trong số bọn họ, vậy sẽ là ai đây…
Chẳng lẽ, Lưu Húc Đông còn có sự giúp đỡ khác?
Di động trên bàn vang lên.
Trần Vũ Thăng cầm lấy di động bấm xuống nghe.
“Chào anh, xin hỏi anh có phải là Trần Vũ Thăng chồng của Thẩm Thanh Thanh không? Tôi là y tá ở bệnh viện Giang Thủy, vợ anh đã tỉnh, nhưng vì phần đầu va đập nghiêm trọng khiến não bị chấn động, cần làm một vài phương pháp chữa trị, trước tiên có một vài giấy tờ cần anh đến đây ký tên, hiện tại anh có thời gian không?”
Trần Vũ Thăng nghe xong bỗng nhiên trước mắt sáng ngời.
“Có, tôi lập tức sẽ đến!”
Thanh Thanh đã tiếp xúc trực tiếp với hung thủ, cô ấy nhất định biết là ai gϊếŧ Hoàng Huyên.
“Trần đội trưởng, có người tìm được hung khí ở hiện trường gây án rồi, phía trên có…” Trương Thiết Long mới vừa bước vào văn phòng, lời nói còn chưa nói hết, một trận gió lớn từ trước mặt bỗng chốc vụt qua.
Anh ta chớp chớp mắt, người chạy ra vừa rồi chính là Trần đội trưởng? Cmn, chạy so với thỏ còn nhanh hơn.
Thôi, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì.
Trương Thiết Long thuận tay mang lên văn phòng chiếc túi bọc kín trong suốt chứa một con dao quân dụng Thụy Sĩ dính máu, bên trên xuất hiện mấy vết ngón tay máu.