Câu nói kế tiếp là gì Tôn Tiểu Phỉ đã nghe không rõ nữa, một câu “Dùng em làm điều kiện” lặp đi lặp lại trong lòng cô khiến trái tim đang tung tăng nhảy nhót của cô thiêu đốt thành tro tàn.
“Em đi theo anh, ngoại trừ danh phận, em muốn cái gì anh đều có thể cho em, anh sẽ không giống như Lưu Húc Đông khiến em tủi thân, anh sẽ đối xử với em thật tốt.”
Đầu lưỡi ướt nóng bắt đầu liếʍ láp cổ cô, Tôn Tiểu Phỉ quên cả giãy giụa, giống như một con rối gỗ mặc cho hắn cởi váy ra, vén áo ngực cô, ghế ngồi bị hạ xuống. Sức nặng của một người đàn ông đè ở trên người nhưng một chút cảm giác cô đều không có, cho dù bị côn ŧᏂịŧ hắn hung hăng xỏ xuyên, thọc vào rút ra.
Cô cảm thấy cơ thể của cô trống rỗng, giống như một tòa thành bỏ hoang, những thứ chứa đựng bên trong đều đột nhiên biến mất.
Nhìn chằm chằm ánh đèn trên nóc xe, khóe mắt Tôn Tiểu Phỉ trượt xuống một giọt nước mắt nóng hổi.
Sáng sớm hôm sau, trong phòng vẫn là một mảng tối, bức rem dày nặng tối màu đã ngăn chặn nắng sớm tươi đẹp ngoài cửa sổ, không có một tia sáng nào có thể chiếu vào, duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Từ sau khi Quý Lâm trốn thoát, Lưu Húc Đông liền ngồi bất động ở trên giường, để bản thân hòa vào bóng tối, biến hóa trong thân thể càng ngày càng tăng thêm. Hắn càng ngày càng không thể khống chế được mình, đôi mắt ác ma đang ăn mòn ý thức hắn, trong đầu có giọng nói của một người phụ nữ đang không ngừng nói chuyện cùng hắn.
Hắn biết người phụ nữ kia là ai, cũng biết lấy năng lực của mình không có cách nào chống đối lại bà ta, cho nên, hắn gϊếŧ người, vì để tìm kiếm quả tim mới, vì để tiếp tục sống sót.
Lưu Húc Đông cầm lấy di động, nhanh nhẹn bấm xuống một dãy số, đầu bên kia điện thoại vang lên không bao lâu liền truyền đến giọng nói đàn ông còn đang buồn ngủ.
“Tiết Sâm, có chuyện này tôi cảm thấy vẫn nên nói cho cậu biết.”
“Chuyện gì?”
“Bà ta muốn Lâm Lâm.”
Không cần phải nói dài dòng, Lưu Húc Đông biết anh ta nghe hiểu được.
“Sao có thể? Bà ta chưa từng gặp qua cô ấy.” Giọng Tiết Sâm mang theo một chút khó có thể tin được.
“Không, bà ta đã gặp qua, thông qua cậu, xuyên thấu qua tôi.”
“Có cách nào không…”
“Xin lỗi, ngày hôm qua tôi không khống chế được bản thân mình.”
“Có ý gì? Cậu đã ra tay với Lâm Lâm?” Tiết Sâm không nhịn được phẫn nộ, lớn tiếng hỏi.
“Yên tâm, cô ấy trốn rồi, bị thương một chút, không chết được.” Lưu Húc Đông bình thản trả lời.
Đầu bên kia di động im lặng hồi lâu, hắn loáng thoáng nghe được có âm thanh của phụ nữ.
Lưu Húc Đông nhếch miệng, trào phúng trong mắt khó nén, hắn nói: “Đừng quên lời lúc trước cậu đã nói, cậu và tôi, đều khó thoát khỏi tầm mắt của bà ta.”
“…Tôi biết rồi, cậu đừng để bà ta nghi ngờ gì, tôi sẽ nghĩ ra cách.”
Trong bóng tối, Lưu Húc Đông đột nhiên đứng lên, hắn cầm di động, cả người cứng đờ đi đến trước một cái kính toàn thân, lại bắt đầu, không thể tự khống chế cơ thể mình.
“Cứ như vậy đi, tôi còn có việc.”
Thừa dịp tay vẫn còn cử động được, Lưu Húc Đông tắt đi di động, răng rắc, giây tiếp theo, một loại sức mạnh vô hình đem cánh tay hắn bẻ thành góc vuông về phía sau. Đau đớn thấu tim gan làm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn đau khổ quỳ trên mặt đất, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn về phía gương. Trong gương dần dần hiện ra hình dáng một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt, hai mắt đỏ bừng như máu, một đôi môi đỏ rực mở ra để lộ hai hàm răng loang lổ dơ bẩn.
“Thực xin lỗi, lần sau con không dám nữa, cầu xin người tha thứ cho con.”
Người phụ nữ trong gương nói gì đó với hắn, tuy không phát ra âm thanh nhưng Lưu Húc Đông dường như nghe được, sợ tới mức tái xanh cả mặt, nửa người trên toàn bộ đều nằm sát mặt đất, trong miệng không ngừng nói:
“Con đã biết, qua mấy ngày nữa, con nhất định sẽ đem cô ta đến cho người.”