Buổi tối 11 giờ 48 phút, xe cộ vẫn như nước chảy nối tiếp nhau, người đi đường không hề vắng đi, rất nhiều cặp tình nhân đi cùng nhau, nếu không phải mới từ chỗ ăn chơi đi ra thì chính là chuẩn bị đi khách sạn thuê phòng.
Tôn Tiểu Phỉ mơ mơ màng màng đứng ở ngã tư đường, ánh đèn lập loè sắc màu đan xen trong bóng đêm, rõ ràng là đứng giữa thành phố nhộn nhịp như vậy nhưng trong lòng chỉ có cô đơn trống vắng.
Hoàn thành nhiệm vụ Húc Đông giao, vì để cho bọn họ riêng với nhau nên cô đã rời khỏi nhà đi lang thang trên phố. Không có mục đích, không có nơi để dừng chân, cô đi theo con đường lớn suốt một ngày, cô biết, đêm nay sẽ không thể về nhà.
Cố ý nhét vòng cổ vào sô pha, không biết Quý Lâm có thấy được không, đây là chút lòng tốt cuối cùng cô để lại cho cô ấy. Nếu Quý Lâm may mắn có thể an toàn thoát thân, vậy mặc cảm tội lỗi của cô cũng sẽ không đến mức không thể tha thứ cho chính mình.
Đã quá nửa đêm, xe cộ trên đường ngày càng thưa thớt, một đám thanh niên trẻ tuổi nhìn thấy không có chiếc xe nào chạy qua liền trực tiếp vượt đèn đỏ, vài công nhân tăng ca trễ do dự một lát cũng bước vội theo. Thế nên, chờ đến khi đèn đỏ chuyển sang xanh chỉ còn lại một mình Tôn Tiểu Phỉ đứng ở vạch kẻ đường.
Trong khung đèn tròn tròn màu xanh lá là biểu tượng hình một người đang đi bộ, Tôn Tiểu Phỉ nhìn nó rồi chậm chạp đi tới, hoàn toàn không có chú ý đến cách cô khoảng 50 mét có một chiếc xe thể thao màu đỏ đang chạy như bay.
Ầm ầm ầm tiếng động cơ mạnh mẽ gào rú, ánh đèn xe chói mắt từ xa chiếu thẳng làm hai mắt Tôn Tiểu Phỉ mờ đi, vẻ mặt cô đờ đẫn dừng bước chân lại.
Nếu, cô bị tai nạn xe, liệu Húc Đông có thể thương tiếc cô hơn một chút không?
Hình ảnh thảm khốc như trong tưởng tượng không xảy ra, bởi vì vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc cô bị người khác kéo lại rơi vào một vòng ôm tràn ngập hương nước hoa nam tính.
“Em đi đường không nhìn xung quanh sao?”
Âm thanh quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, Tôn Tiểu Phỉ hồi phục lại tinh thần, vùng ra khỏi ngực hắn.
“Đã trễ thế này, sao em lại ở đây?”
Chu Quốc Vĩ nắm lấy cánh tay của cô không buông, lôi cô trở lại khu vực an toàn, trong lòng còn sợ hãi trách mắng:
“Em có biết vừa rồi nếu không có anh kéo lại, em sẽ bị xe đâm hay không?!”
Tôn Tiểu Phỉ cúi đầu, ủy khuất cùng chua xót tràn đầy trong lòng vượt qua phạm vi chịu đựng, nước mắt lập tức rơi xuống, cái gì cũng không nói nên lời.
“Xe anh đỗ ở gần đây, để anh đưa em đi hóng gió.”
Ngồi trên chiếc BMW của Chu Quốc Vĩ, Tôn Tiểu Phỉ vẫn đắm chìm trong thế giới bi thương, không hề phát hiện khoé miệng người đàn ông bên cạnh đang từ từ cong lên.
Chiếc xe tùy ý chạy băng băng trên con đường lớn vắng vẻ, khoảng hơn hai mươi phút, khi đường xá xa hoa truỵ lạc bị bỏ lại phía sau, tầm mắt chỉ còn nhìn thấy cảnh sắc hoang vắng như một tấm màn đen, Tôn Tiểu Phỉ mới cảm thấy bất thường.
Cô hơi căng thẳng nắm lấy đai an toàn, thật cẩn thận hỏi: “Quốc Vĩ, anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Chu Quốc Vĩ nhìn chăm chú về phía trước, đánh tay lái một vòng đem xe tiến vào rừng cây nhỏ tối mịt rồi dẫm phanh lại, tắt máy xe.
“Quốc Vĩ… Anh, anh muốn làm gì?”
Lúc này Tôn Tiểu Phỉ đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, dựa sát vào kính xe phía sau.
Chu Quốc Vĩ cởi bỏ đai an toàn, nghiêng người sát về phía cô, dưới ánh đèn, gương mặt vô cùng bình thường kia hiện lên du͙© vọиɠ tham lam, hắn vươn tay, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ xát gương mặt Tôn Tiểu Phỉ, dịu dàng nói:
“Lưu Húc Đông không biết quý trọng em là do hắn ta không có mắt, Tiểu Phỉ, em không biết ở trong mắt anh em tốt đẹp biết bao nhiêu.”
Tôn Tiểu Phỉ chán ghét quay mặt tránh đi, “Anh đừng như vậy, Huyên Huyên sẽ hiểu lầm.”
Chu Quốc Vĩ cười nhạo, mặt đầy khinh thường, “Cô ta ngu ngốc như vậy, vốn không phải kiểu người anh thích, Tiểu Phỉ, anh thích con người của em, có tri thức, hiểu lòng người, em biết không mỗi lần thủ da^ʍ anh đều ảo tưởng là đang cùng em làʍ t̠ìиɦ…”
“Chu Quốc Vĩ, anh đừng nói nữa, xin anh đưa tôi trở về.”
Tôn Tiểu Phỉ không chịu nổi những từ ngữ quấy rối đó, dùng hết can đảm cắt ngang lời nói của hắn.
Không ngờ Chu Quốc Vĩ lại cười có chút đê tiện nói: “Về đâu? Chỗ Lưu Húc Đông sao? Tiểu Phỉ, sao em có thể bị bán vẫn còn giúp người ta đếm tiền.”
“Anh có ý gì?”
Trong lòng Tôn Tiểu Phỉ trầm xuống, có dự cảm không tốt rằng lời nói kế tiếp của hắn sẽ khiến cô nổ tan xương nát thịt.
“Chồng của em, dùng em làm điều kiện để trao đổi với anh, em cho rằng tại sao anh lại biết em ở đâu? Tiểu Phỉ, anh đã đi theo em suốt một ngày.”