Rạp chiếu phim tối mịt, chỉ có màn hình lớn đang toả ra ánh huỳnh quang yếu ớt, bởi vì xem thể loại kinh dị, bản thân bộ phim đã mang màu sắc ghê rợn, toàn bộ đều mang sắc thái, âm thanh u ám mơ hồ.
Ngón tay Tiết Sâm cách lớp vải thô cứng của quần cao bồi mà ấn vài cái vào hoa huyệt, Tô Hình cũng thay đổi tư thế thoải mái nhất, tay nhỏ sờ lên đáy quần anh.
Dưới sự vuốt ve dịu dàng, âu yếm của cô, cự long khỏe mạnh dần thức tỉnh, Tiết Sâm mặc trên người là loại quần thể thao rộng thùng thình, chất vải so với quần cao bồi mềm mỏng hơn rất nhiều. Tô Hình vuốt ve theo hình dáng vật thể thô dài, tay nhỏ từ từ chui vào quần, xẹt qua lớp lông rậm rạp đâm vào tay, nắm lấy côn ŧᏂịŧ vừa thô vừa cứng.
Bàn tay ở trên đỉnh côn ŧᏂịŧ xoa vòng, chất lỏng dính nhớp rất nhanh phủ đầy lòng bàn tay.
“Thầy Tiết có muốn em hôn nó không?”
Cả người Tô Hình nghiêng nghiêng dựa vào đầu vai Tiết Sâm, tay cô vẫn di chuyển đều đặn ở trong quần anh.
Tiết Sâm thở ra một hơi thật dài, giọng nói khàn khàn chứa đầy tìиɧ ɖu͙©, “Muốn, nó cũng muốn đến sắp nổ tung rồi.”
Khóe miệng Tô Hình cong lên, móc côn ŧᏂịŧ ra, giả vờ làm rơi một chai nước khoáng, cúi người xuống nhặt, trong nháy mắt đem toàn bộ du͙© vọиɠ của anh đưa vào trong miệng.
“Ưm hừ.”
Tiếng rêи ɾỉ thật khẽ từ trong miệng Tiết Sâm phát ra như cổ vũ cho hành động của cô, anh vuốt ve đỉnh đầu Tô Hình, thả lỏng cơ thể, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ khi cô phun ra nuốt vào mang đến.
Ở rạp chiếu phim đầy người xung quanh, hai vị trí bên cạnh đều là người xa lạ, Tô Hình liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ trong miệng, cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ vì sự mạo hiểm của mình.
Không dám làm quá lâu, cuối cùng Tô Hình ngậm một cái thật sâu vào trong cổ họng rồi lại đem toàn bộ từ từ rút ra. Sau đó nhặt chai nước khoáng từ trên mặt đất lên, vẻ mặt tự nhiên ngồi trở lại vị trí.
Không ai phát hiện chỉ trong vòng vài phút vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ngay cả cậu thanh niên ngồi ở gần Tô Hình nhất cũng chỉ cho rằng cô vì nhặt cái chai ở trong bóng tối nên tốn chút thời gian thôi.
Tiết Sâm bị hành động to gan lớn mật của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến côn ŧᏂịŧ càng to hơn một chút, tay anh mò mẫm tìm kiếm, đẩy qυầи ɭóŧ ren ra bên cạnh, dùng ngón giữa thon dài nhất trực tiếp nhét vào trong hoa huyệt cô.
Vách động ẩm ướt chặt chẽ giống như giác mυ'ŧ hút lấy ngón tay anh, anh cố gắng hướng vào bên trong khám phá, đến khi ngón giữa hoàn toàn đi vào hết.
“A…” Cảm giác tiểu huyệt bị dị vật xâm nhập làm Tô Hình khó có thể kiềm chế được, vặn vẹo mông, cô nhích về phía trước một tí, hai chân mở rộng ra thêm để cho ngón tay anh có thể linh hoạt đưa đẩy.
“Chậc chậc chậc” tiếng nước thật nhỏ bị hiệu ứng âm thanh kinh dị che lấp hoàn toàn, nhưng cho dù không nghe được thì cậu thanh niên ngồi cạnh cũng ngửi thấy được một mùi lạ.
Cậu ta lén liếc mắt nhìn Tô Hình một cái, nhỏ giọng hỏi:
“Có phải cậu bôi nước hoa gì hay không, có mùi thơm quá.”
Tô Hình bị ngón tay Tiết Sâm cắm đến chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠, kɧoáı ©ảʍ xông thẳng vào đại não nhưng cũng không quên trả lời câu hỏi của cậu nhóc.
“Không, tôi không dùng nước hoa, có lẽ là mùi trên người người khác.”
Cô gian nan trả lời xong một câu, ngón tay anh trong hoa huyệt lại chuyển động nhanh chóng hơn nữa, cô chịu không nổi, đặt tay lên tay vịn ghế nắm chặt, cơ thể bị cuốn vào đỉnh điểm kɧoáı ©ảʍ, mềm nhũn thành một bãi nước xuân. Hơi thở trở nên hỗn loạn, hoa huyệt chìm trong dư vị cao trào còn đang run rẩy không ngừng nhưng ngón tay anh vẫn chưa dừng lại, chỉ là tốc độ thả chậm lại, vừa moi đào cùng xoay tròn vào vách động.
Cậu thanh niên căng thẳng đến trái tim suýt nhảy ra ngoài, tay cậu ta bị lòng bàn tay Tô Hình chụp lên, mùi hương dễ ngửi kia dường như càng trở nên nồng hơn.
Cậu lặng lẽ nghiêng tới gần bên Tô Hình ngửi ngửi, xác nhận mùi hương này là từ trên người cô phát ra, lại hít một hơi thật sâu. Thiếu niên mới lớn, còn chưa tiếp xúc với tìиɧ ɖu͙© nên không biết mùi này tượng trưng cho điều gì. Vào lúc cậu cố gắng hít vào, cơ thể liền vô tri vô giác xảy ra phản ứng sinh lý.
Giữa đáy quần nổi lên như một lều trại, cậu thẹn thùng rút tay ra, dùng đôi tay che hạ thể lại, chính cậu cũng không biết vì sao khi ngửi mùi hương này liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chẳng lẽ là cậu đối với cô gái bên cạnh có tình cảm?
Động tác của cậu rất lớn, Tô Hình liền giật mình phát hiện thì ra tay mình đã đè trên tay cậu nhóc.
“Thật ngại, ở đây tối quá, không nhìn thấy rõ.”
Cậu nhóc vẫn căng thẳng che hạ thể lại, sợ bị cô phát hiện ra, mặt đỏ bừng trả lời: “Không có gì, cậu, có phải không thoải mái chỗ nào hay không?”
“Hả? Cái gì?”
“Tớ, tớ nghe thấy cậu đang rầm rì gì đó, có phải trong người không khỏe hay không?”
Ngón tay bên trong hoa huyệt của cô giống như muốn đáp lại lời nói của cậu, mạnh mẽ xông thẳng vào bên trong, Tô Hình không kịp đề phòng, phát ra một tiếng than thở nhẹ, âm thanh mềm mại quyến rũ truyền vào lỗ tai cậu thanh niên, côn ŧᏂịŧ lại căng phồng hơn nữa.
Cậu khó chịu dùng tay vuốt vuốt thân gậy, kɧoáı ©ảʍ sảng khoái làm cậu bỏ qua cuộc trò chuyện, dùng mùi hương và giọng nói của của Tô Hình “tự an ủi”.
Tô Hình không nhìn thấy cậu đang làm gì, bởi vì cô bị Tiết Sâm kéo qua bên cạnh, côn ŧᏂịŧ trong tay bị bỏ quên, nam chủ nhân không vui cắn một cái vào vành tai cô.
“Tập trung một chút, anh còn chưa có bắn đâu.”