Tô Hình đang nhắm chặt hai mắt, còn chưa kịp phản ứng xem lời anh ta nói là có ý gì, thì ánh sáng trên đỉnh đầu trong nháy mắt trở nên tối tăm, một đôi môi mang hơi lạnh nhẹ nhàng ép xuống. Hơi thở đàn ông quen thuộc thổi tới, Tô Hình cảm thấy nhịp tim mình đập lỡ một nhịp, hô hấp có chút rối loạn.
Đầu lưỡi Trần Vũ Thăng len lỏi vào khoang miệng khiến cô không thể chống cự, đành phải bị động đón hùa theo nụ hôn của anh. Hai đầu lưỡi gắn bó như keo sơn, dây dưa ở bên nhau, lượng lớn nước bọt đều bị anh ta đảo qua đảo lại mà hút sạch, Tô Hình bị hôn đến trời đất tối tăm, một dòng chất lỏng trơn trượt từ huyệt nhỏ chảy ra.
“Ưm…” Tiếng thở dài gần như rêи ɾỉ làm chút lý trí còn sót lại của Tô Hình tìm trở về, cô hơi hơi hé mí mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng to cùng cô mắt đối mắt, môi kề môi.
Trần Vũ Thăng như chưa đã thèm mà liếʍ láp môi cô, hương hoa cực kỳ nhạt, nhưng anh vẫn có thể nếm ra được giống như lời cô ấy nói, trong vị ngọt có chút chan chát, xem ra cô thật sự không có nói dối.
Cảm xúc giống như bão táp đã chuyển sang nhiều mây, Trần Vũ Thăng dịu dàng ôn nhu vuốt mớ tóc rối trên trán Tô Hình rồi hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ, nói:
“Sau này không nên khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh, em không chịu nổi hậu quả đâu.”
Đôi mắt Tô Hình lập tức ươn ướt, cô cũng không biết vì sao, chỉ là muốn khóc mà thôi.
“Em có thể xuống được chưa?”
“Chưa được, anh còn chưa có kiểm tra xong đâu.”
Bàn tay Trần Vũ Thăng từ trên cổ cô sờ dần dần xuống đến vυ', cách một lớp áo ngực ren mỏng, anh vùi mặt vào bên trong khe vυ'.
“Cho dù hắn không có hôn em, vậy hắn có sờ ngực em không?”
Tô Hình bị anh hỏi ngày càng sấn tới, bất đắc dĩ nói: “Không có, vì sao anh không chịu tin tưởng em?”
“Thanh Thanh, anh tin tưởng em, nhưng anh không tin tên kia.”
Áo ngực bị đẩy cao đến xương quai xanh, một đôi vυ' run rẩy e thẹn, Trần Vũ Thăng nghe mùi thơm của cơ thể phụ nữ phát ra từ đầṳ ѵú, hương thơm ngào ngạt, không hề dính mùi ô trọc của đàn ông.
Trần Vũ Thăng hài lòng dùng ngón tay xoa vê vài cái ở đầṳ ѵú, nhìn chúng nó dần dần to và đứng thẳng lên, đỏ hồng như quả ngô thù du, quyến rũ người hái, anh hé miệng ngậm lấy một viên, trằn trọc liếʍ mυ'ŧ, phát ra âm thanh chụt chụt.
“A… Không cần hút, anh ấy không có hút vυ' em…”
Lối vào hoa huyệt bên dưới không nhịn được mấp máy, dâʍ ŧᏂủy̠ mang theo khát vọng chảy ướt mặt bàn, Tô Hình bị hút đến cong vòng eo lên, đôi tay nhỏ nắm lấy đầu tóc anh.
Cô không một mảnh vải che thân nằm bên dưới anh, còn anh lại quần áo sạch sẽ chỉnh tề, đối lập mãnh liệt khiến cho trong lòng Tô Hình dâng lên một tia thẹn thùng.
“Vũ Thăng, đừng mυ'ŧ nữa… Em, em khó chịu…”
Trần Vũ Thăng dừng động tác mυ'ŧ vυ' lại, ngẩng đầu nhìn cô, “Muốn?”
Tô Hình bị ánh mắt trần trụi của anh nhìn đến tiểu huyệt phát ngứa, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống dưới.
“Là muốn anh sờ tiểu huyệt? Hay là muốn côn ŧᏂịŧ lớn của anh cắm vào em?”
Lời lẽ da^ʍ uế trực tiếp hỏi giống như dùng liều xuân dược mạnh khiến du͙© vọиɠ sôi trào, Tô Hình giờ phút này như cá rời khỏi nước thiếu oxy, ngẩng cao cổ, hơi thở khó nhọc, bên tai cô nghe được giọng nói của chính mình trả lời:
“Muốn côn ŧᏂịŧ lớn của anh, đâm nát em…”
Trần Vũ Thăng cong môi cười xấu xa, mắt đào hoa phong lưu phóng khoáng sớm đã nhiễm sắc thái tìиɧ ɖu͙©. Thật ra ngay lúc hôn nồng nhiệt, tình cảm mãnh liệt anh đã muốn cắm vào tiểu huyệt Tô Hình, nhưng anh cố gắng nhịn lại, bởi vì anh muốn nghe chính miệng cô ấy nói ra, anh muốn cho cô biết, trên đời này không có gì làm cho lòng người sung sướиɠ hơn việc nghe theo du͙© vọиɠ bên trong chính mình.
“Thanh Thanh thật ngoan, ông xã lập tức cho em.”
Kéo khóa quần xuống, móc côn ŧᏂịŧ lớn sưng to đến sắp nổ tung ra, Trần Vũ Thăng tách hai chân cô, cởi bỏ qυầи ɭóŧ đi, khắp nơi trên bắp đùi đều sáng lấp lánh dâʍ ŧᏂủy̠. Anh cười khẽ, đỡ thân gậy cọ dính một ít dâʍ ŧᏂủy̠ lên trên, đường đi mượt mà trơn trượt, thọc một cái không tốn chút sức nào.
“A ——”
Âʍ đa͙σ bị căng ra, khiến Tô Hình như bị điện giật, ngứa ngáy lúc trước biến mất thay thế vào đó chính là kɧoáı ©ảʍ không ngừng tăng lên.
“Ưm hừ, anh cắm nhanh quá… Bên dưới sắp bị đâm hỏng rồi…”
Tô Hình hoàn toàn trở thành tù bình của kɧoáı ©ảʍ, cô không biết mình đang nói cái gì, chỉ biết gốc rễ to lớn nam tính đang mai phục bên trong nhục huyệt, nhanh chóng thọc vào rút ra, mỗi một lần đều đâm sâu tới miệng tử ©υиɠ, đâm đến hai chân cô nhũn ra.
Trần Vũ Thăng mở căng hai cánh hoa ra, côn ŧᏂịŧ cắm thẳng, quất thẳng tới tầng tầng mị thịt đỏ tươi lộ ra, kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử như đánh sâu vào thần kinh não bộ của anh, vách thịt chặt chẽ cọ xát qua lại trên côn ŧᏂịŧ, anh phải dùng toàn bộ ý chí để chống đỡ mới có thể không bắn tinh.
“Thanh Thanh, sinh con cho anh.”
Sau khi mạnh mẽ đưa đẩy, Trần Vũ Thăng vừa thở hổn hển vừa lặp lại đề tài mới nói lúc chiều lần nữa.
“Được… Sinh, em sẽ sinh cho anh …”
Tô Hình bị du͙© vọиɠ khống chế, muốn cô làm gì cô cũng đều đồng ý.
Có được đáp án mình muốn, ánh mắt Trần Vũ Thăng tối lại, nâng mông cô lên, thao điên cuồng.
Bạch bạch bạch, âm thanh giằng co vật lộn thật lâu, cho đến khi bầu trời bên ngoài bắt đầu nổi lên sắc trắng như bụng cá, hai người đồng thời cao trào phóng thích ra.