Trò Chơi Thực Tế 18+

Chương 15.2: Ngoan, đừng nhúc nhích, làm một chút thôi (H)

Sức lực phụ nữ cuối cùng không thắng nổi đàn ông, Vưu Sĩ Kỳ nhẹ nhàng liền đem Tô Hình đang kháng cự đè ở trên gạch men sứ, lưng mảnh khảnh bị bắt đè ép xuống, hai cánh hoa mềm hơi nhô cao, không một sợi lông như màn thầu toàn bộ lộ ra trước mắt anh.

“Ngoan, đừng nhúc nhích, làm một chút thôi.” Ngăn chặn thân thể mềm mại đang vặn vẹo lung tung, Vưu Sĩ Kỳ đỡ côn ŧᏂịŧ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang hướng đến hai môi âʍ ɦộ chọc chọc nhẹ hai cái, sau khi tìm được vị trí đột nhiên thẳng tiến.

“A —— đau quá ——”

Không có âu yếm dạo đầu, vách động còn chưa đủ ướŧ áŧ đã bị côn ŧᏂịŧ thô to lấp đầy, Tô Hình giờ phút này rốt cuộc hiểu rõ vì cái gì sau khi kết hôn nhiều năm như vậy, Thẩm Thanh Thanh đối với chuyện tìиɧ ɖu͙© vẫn luôn không thích, nhưng lại không thể không làm. Thì ra Trần Vũ Thăng quá bá đạo không có một chút ôn nhu, tôn trọng với phái nữ, chỉ thô bạo thọc vào rút ra, trừ thỏa mãn thú tính của bản thân thì không để ý tới cảm thụ người dưới thân.

“Đừng mà, đau quá —— Vũ Thăng, cầu xin anh, nhẹ một chút, a ——”

Đâm vào rút ra mãnh liệt làm Tô Hình đau đến khóc lên, cô vô lực đem mặt áp trên gạch men sứ, cái mông nâng cao bị giam cầm chặt chẽ trong lòng bàn tay Vưu Sĩ Kỳ, cô khóc la nhưng không nhận được chút thương hại của anh, cảm giác đau đớn dần dần hóa thành kɧoáı ©ảʍ nhè nhẹ nóng bỏng, cô cắn chặt môi dưới không cho chính mình phát ra tiếng rêи ɾỉ thẹn thùng kia.

【 Bắt đầu giao hợp, người chơi có muốn mở ra màn hình bình luận của người xem hay không 】

Âm thanh điện tử lại lần nữa vang lên trong đại não, Tô Hình cố nén tiếng kêu, như cũ lựa chọn không.

【 Màn hình bình luận đã đóng lại 】

Phòng tắm to khắp nơi mây mù tràn ngập, hơi nóng bốc lên quanh thân phảng phất như một vùng tiên cảnh, Vưu Sĩ Kỳ thở hổn hển cưỡi trên người Tô Hình, bên dưới cắm phụt phụt mạnh mẽ, anh phát hiện bản thân muốn làm cô không thể khống chế được, đường đi chặt chẽ ấm áp tựa như có vô số cái miệng nhỏ liếʍ mυ'ŧ thân gậy, khi càng cắm đến chỗ sâu bên trong càng có dòng nước ấm xối lên qυყ đầυ, làm người điên cuồng, ướt đến thoải mái, giờ khắc này, anh có thể hiểu lý do vì sao Giang Lưu đối với cô ấy lại phá lệ không như những người khác, tiểu huyệt hút người, quả thực là muốn đem anh hút khô.

“Hừm, tiểu huyệt Thanh Thanh kẹp tiểu ca ca thật thoải mái, a, nó đang hút chặt qυყ đầυ.”

Lời nói dâʍ ɭσạи làm người đỏ mặt không ngừng thổi vào tai Tô Hình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực cuối cuối nhìn ở hạ thể xuất hiện thêm hai quả cầu đen bóng ,trái tim không khỏi hoảng hốt, tinh hoàn đàn ông theo côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra va chạm môi âʍ ɦộ của cô, lông mao rập rạp vừa đen vừa cứng chọc chọc kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ thể cô.

“A, Vũ Thăng, đừng nói nữa ——” tiếng rêи ɾỉ yêu kiều không ngăn được tràn ra, đầu óc Tô Hình loạng choạng bị bắt tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từng đợt nối tiếp từng đợt, cao trào trong nháy mắt, cô vô ý thức thẳng lưng, kẹp chặt vách động, dòng nhiệt nóng bỏng như suối trào ra ào ạt.

“Ưm, đừng cử động nữa, Vũ Thăng, dừng ở đây đi.”

Thân thể sau khi cao trào còn đang run rẩy, Vưu Sĩ Kỳ lại điên cuồng đưa đẩy hoa huyệt, nhìn miệng âʍ đa͙σ bị côn ŧᏂịŧ căng lớn, dòng nước nóng bỏng cuồn cuộn xối, kɧoáı ©ảʍ không nhịn được muốn lại muốn lần nữa.

“Thanh Thanh, em chảy thật nhiều nước, nhìn cái miệng nhỏ ướŧ áŧ này, có muốn nếm thử hương vị chính mình không?”

Không đợi người dưới thân trả lời, Vưu Sĩ Kỳ rút côn ŧᏂịŧ lớn ướt đẫm ra, đem Tô Hình lật lại để cô quỳ trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ đỏ thắm hơi hơi ngẩng lên, một đôi mắt ướŧ áŧ ngập trong tìиɧ ɖu͙© mê mang nhìn anh, chỉ bị đôi mắt long lanh như nai nhỏ này nhìn, côn ŧᏂịŧ đang đứng thẳng lại tự động lớn hơn một vòng.

“Tiểu yêu tinh dụ người, mau đem tiểu ca ca ngậm trong miệng.” Tay phải vuốt vuốt côn ŧᏂịŧ thô như cánh tay trẻ con, anh nói đầy bá đạo.

Tô Hình hoảng sợ trừng mắt, dươиɠ ѵậŧ lớn căng trước chóp mũi, đàn ông nơi đây đều thiên phú dị bẩm sao, vì sao một đám đều to cực kỳ.

“Đừng, Vũ Thăng, làm ơn, đừng như vậy… Ngô…” trở thành Thẩm Thanh Thanh, tư tưởng phong kiến bảo thủ sẽ không làm ra chuyện quá khác người, khẩu giao gì đó, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Anh không cho cô thời gian do dự, trong cái miệng nhỏ đang lải nhải bỗng nhiên bị một cây côn ŧᏂịŧ cắm vào, khoang miệng ướt nóng, so với độ ấm tiểu huyệt cảm giác hoàn toàn khác nhau, anh chậm rãi cử động vòng eo, nhìn cô gian nan phun ra nuốt vào liền dâng lên một loại thỏa mãn lỳ lạ.

“Thu răng của em lại, dùng đầu lưỡi lưới, ưm, học thật nhanh.”

Xoa đỉnh đầu Tô Hình khen thưởng, Vưu Sĩ Kỳ tăng tốc cắm, nhiều lần tiến thẳng vào sâu trong yết hầu.

Tô Hình cảm thấy chính mình sắp chết mất, lần đầu tiên khẩu giao lại dâng cho Vưu Sĩ Kỳ chỉ mới gặp mặt hai lần, sớm biết trốn không khỏi vận mệnh khẩu giao, đêm qua nên đồng ý Giang Lưu.

Trong miệng đầy vị tanh tưởi, hơn nữa côn ŧᏂịŧ đâm lung tung, Tô Hình nhiều lần suýt nôn, đôi tay cô chống trên đùi anh, khuôn mặt chôn ở giữa hai chân anh, cố gắng thả lỏng thân thể dùng tư thế thoải mái nhất phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ trong miệng.

Vài lần phun ra nuốt vào, Tô Hình cuối cùng cũng tìm được cảm giác, thừa dịp Vưu Sĩ Kỳ thoải mái nhắm mắt lại, cô liền trả thù, dùng sức hút lấy qυყ đầυ một cái.

Ngoài ý muốn, lỗ nhỏ trên qυყ đầυ liền phun thẳng ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, cô còn chưa kịp nhổ ra đã bị thúc nuốt vào bụng.

Mông Vưu Sĩ Kỳ run run, mở choàng mắt, cái quỷ gì vậy, anh lại ở trước mặt một người phụ nữ bị hút đến bắn ra.

“Khụ khụ… Khụ khụ khụ…”

Bắn tinh xong côn ŧᏂịŧ giống khí cầu xì hơi, mềm xuống từ trong miệng Tô Hình trượt ra, dịch trắng đặc sệt tuy đã nuốt không ít nhưng vẫn theo khóe miệng chảy xuống.

Vưu Sĩ Kỳ nhìn khuôn mặt da^ʍ mĩ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, lại cảm thấy người trước trước mắt dù chẳng làm gì cũng có thể phá lệ gợi hiệu quả sắc tình.

Nhìn nhìn, côn ŧᏂịŧ vừa mềm xuống lại lần nữa bành trướng lên.

Tô Hình tưởng rằng có thể kết thúc nghỉ ngơi một chút, nhưng khi nhìn thấy hùng dũng cứng rắn kia, cả người đều hóa đá.