Nắng Hạ Ngày Đông

Chương 91: Bao cát

Trì Lập Đông nghĩ rằng Hạ Nhạc thế nào cũng sẽ vì chuyện này mà ăn dấm, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới dấm cậu ta ăn lại là cái này! Hắn một mặt xấu hổ, lại thấy Hạ Nhạc đang nhìn khắp hành lang, cũng tò mò nhìn theo, chỉ thấy phía xa xa có hai bóng người, một là Liên Dã cầm lon Coca, người còn lại là Lý Đường đang cầm theo giỏ trái cây, hai người từ đầu kia hành lang, một trước một sau đi tới.

Liên Dã không mấy cao hứng, mặt đều đen như cái đít nồi. Nói cũng đúng, đổi lại nếu em trai nhà ai bị người khác đánh thành như vậy, cũng không có khả năng vui nổi.

Lý Đường một bộ dáng chân thành xin lỗi, thật cẩn thận mà đi theo sau Liên Dã, còn nở nụ cười nịnh nọt.

Trì Lập Đông vừa nhìn thấy Lý Đường liền giận sôi máu, đến gan cũng đều đau, thứ nhất hắn không hề muốn Lý Đường với Hạ Nhạc gặp nhau, thứ hai trong chuyện hôm nay hắn ta cũng có chút đáng trách. Em trai Liên Dã đối với Trì Lập Đông hăng hái như vậy, hơn phân nửa là hắn ta đứng sau lưng khuyến khích, lập tức không mấy khách khí mà nói với hắn: “Cậu chạy tới đây làm cái gì?”

Lý Đường còn chưa kịp nói chuyện, Liên Dã đã giơ lon Coca trong tay lên, nói: “Tôi vào trong trước.”

Theo bước chân anh ta, cửa phòng bệnh cũng từ từ đóng lại, Lý Đường chậm rãi nói: “Dù sao chuyện này cũng xảy ra ở trong phòng tập của tôi. Đến xem một chút coi giúp gì được không.” Hắn ta nhìn qua Hạ Nhạc, muốn mở miệng chào hỏi, nhưng lại lộ ra chút do dự kỳ lạ, lại liếc mắt qua nhìn trộm Trì Lập Đông.

Trì Lập Đông không nói gì, trong lòng hắn càng hy vọng Hạ Nhạc với Lý Đường vĩnh viễn không cần lại có liên quan tới nhau, cho dù không may xuất hiện tình huống ngẫu nhiên gặp mặt như hôm nay, cứ giả bộ không nhìn thấy nhau là tốt nhất.

“Lý tổng đúng thật là quý nhân hay quên, còn không nhận ra tôi nữa sao?” Hạ Nhạc nói.

Trì Lập Đông cúi đầu nhìn mặt đất, gạch lát trong bênh viện sáng bóng không chút bụi bẩn nào, phản chiếu hình ảnh hắn với bộ dáng uể oải cùng cực.

Lý Đường xấu hổ, lắp bắp nói: “Không phải………..Tôi cái kia……… Haizz, cậu trở về khi nào thế? Sao không cùng Trì tử qua chỗ tôi chơi?”

Trì Lập Đông dời ánh mắt từ trên nền gạch sang Hạ Nhạc khi nhận thấy ánh mắt của cậu, thời điểm hắn ngẩng đầu lên nhìn, Hạ Nhạc đã thu hồi tầm mắt, rất tự nhiên mà nói chuyện với Lý Đường: “Mấy hôm trước tôi còn hẹn anh bữa cơm, không phải anh nói không có thời gian sao?”

“A?” Đầu óc Lý Đường cũng rất nhanh nhạy, lập tức phản ứng lại, vội nói: “Đúng đúng đúng, mấy hôm trước tôi thực sự rất bận, không đi được.”

Hạ Nhạc nói: “Vậy chờ hôm nào rảnh lại hẹn vậy.”

Lý Đường ngập ngừng: “Cái này…….” Hắn ta lại liếc mắt nhìn Trì Lập Đông.

Trì Lập Đông giật giỏ hoa quả trong tay hắn ta, nói: “Tôi vào thăm bệnh nhân đây, hai người cứ nói chuyện đi.” Xong xuôi liền đi vào phòng bệnh, mặc kệ phản ứng của Lý Đường với Hạ Nhạc.

Lý Đường: “…”

Hạ Nhạc vẫn duy trì trạng thái mặt không cảm xúc như cũ.

Trong phòng bệnh, Trì Lập Đông đặt giỏ hoa quả lên bàn, cả người đều là một bộ dáng ủ rũ cụp đuôi.

Em trai Liên Dã liếc ánh mắt qua, cho rằng hắn đi mua trái cây, còn nói: “Cảm ơn, tôi chỉ muốn ăn quả lê thôi. Công nhận lê nơi này mùi vị ngon thật.”

Nếu như ngày thường, hẳn là Trì Lập Đông nên đi rửa lê sạch sẽ rồi đem cho người bệnh, tiếc là lúc này hắn vẫn đang đắm chìm trong trạng thái thất thần, căn bản nghe không hiểu ý tứ của cậu ta.

Bất quá em trai cũng không phải nói cho hắn nghe, mà hướng về phía anh trai mình nói: “Anh có nghe không? Em muốn ăn lê.”

Liên Dã lấy một quả lê từ trong giỏ trái cây ra, vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ rồi ném qua cho em trai. Thế mà cậu ta lại cự tuyệt, nói: “Gọt vỏ giúp em đi, như thế này sao mà ăn được.”

Liên Dã nhíu mày, nói: “Ở đây kiếm đâu ra dao gọt trái cây hả? Thích thì ăn không thì nhịn.”

Em trai bẹp miệng không nói gì nữa, một tay đem lon Coca cho anh ta, một tay ngậm ngùi nhai quả lê còn nguyên cả vỏ.

Liên Dã lắc lắc lon Coca, phát hiện bên trong còn hơn phân nửa, lại hỏi: “Còn uống sao?”

Em trai chăm chú gặm lê nghe thế liền lắc đầu. Liên Dã không nói thêm lời nào, xử lý nửa lon Coca còn dư kia, xong xuôi ném lon rỗng vào sọt rác bên cạnh.

Không biết là quả lê ngon hay là vì chuyện gì mà con mắt còn lành lặn của Tiểu Liên cũng đều cong lên như trăng lưỡi liềm luôn rồi.

Trì Lập Đông ngẩn ngơ đứng ở bên cạnh nhìn, ngoại trừ việc cảm thấy hai anh em nhà này thực sự kỳ lạ, cả tâm trí hắn vẫn chăm chăm vào hai người ngoài kia, sao lâu như thế còn chưa tiến vào? Bọn họ đang nói cái gì? Bọn họ thì có cái gì tốt để nói đâu?

Kỳ thật từ lúc Trì Lập Đông bước vào phòng bệnh đến khi Hạ Nhạc cùng Lý Đường tiến vào, bất quá cũng chỉ chênh lệch hai phút, ngay cả em trai Liên Dã cũng mới ăn hết nửa trái lê mà thôi.

Hạ Nhạc sau khi đi vào liền đứng ở ven tường, cách giường bệnh một khoảng rộng. Trì Lập Đông nhớ rõ vừa rồi lúc hắn cùng Liên Dã tới nơi này, khi Liên Dã đang dạy dỗ em trai một trận, chính hắn đứng bên cạnh giải thích tình huống, Hạ Nhạc cũng là đứng ở vị trí này mà quan sát. Với mối quan hệ người theo đuổi và người bị theo đuổi của em trai với Hạ Nhạc, mặc dù biết cậu ta bị thương nên tới thăm hỏi là xuất phát từ lòng quan tâm tới em trai của bạn bè, nhưng sự quan tâm này vẫn luôn có chừng mực, người trung gian là Liên Dã, nên cũng không mấy thân mật.

Hạ Nhạc luôn biết cách điều chỉnh cân bằng các mối quan hệ với từng cá nhân, ở loại trường hợp nào, cùng loại người ra sao, nên nói cái gì hay làm cái gì, cậu ấy luôn luôn biểu hiện cực kỳ thành thạo, cực kỳ đúng mực – đây cũng là nguyên nhân khiến Trì Lập Đông không hiểu tại sao Hạ Nhạc vẫn còn cùng Lý Đường giao tiếp.

Lý Đường vừa đi vào chính là một hồi xin lỗi qua xin lỗi lại, cái gì mà tại hắn không quản lí tốt câu lạc bộ, rồi còn sẵn sàng phụ trách toàn bộ tiền thuốc men, nếu có yêu cầu khác thì nhất định phải nói ra, hắn ta sẽ tận lực đáp ứng. Không hổ là người đã từng ở trong đội tuyển quốc gia mấy năm, đến mồm mép cũng trở nên linh hoạt như vậy.

Em trai chưa thấy cảnh tượng như thế này bao giờ, ngơ ngác mà nhìn Lý Đường, ngay cả lê cũng quên nhai, nửa quai hàm đều phồng hết cả lên.

Liên Dã nhàn nhạt nói: “Chờ nó xuất viện, tôi sẽ gửi hóa đơn thuốc men cho anh.”

Lý Đường nói: “Được được được, à…………. Nghe nói cậu làm luật sư phải không?”

“Đúng vậy.”

“Khá tốt, khá tốt. Tôi là mở phòng tập thể thao.”

“Tôi biết.” Liên Dã mỉm cười từ tốn.

Lý Đường rõ ràng là không còn lời gì để nói mà vẫn cố bắt chuyện: “Chỗ tôi thiết bị không tồi, môi trường cũng rất tốt.”

Liên Dã: “Xin lỗi, tôi không sống ở Bắc Kinh, không cần qua bên này làm thẻ tập thể hình.”

Lý Đường: “…”

Nhân gian nói chuyện mà khó khăn quá đi!

Cả căn phòng tràn ngập không khí xấu hổ, lúc này Hạ Nhạc mới lên tiếng: “Liên Dã, tôi về trước, buổi chiều cậu cũng không cần qua đâu.”

Liên Dã cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Được, tài liệu đều ở trên xe cậu, phía trước chúng tôi đều đã thông qua, nếu cậu phát hiện có vấn đề gì thì gọi tôi.”

Hạ Nhạc gật đầu, lại nói với em trai Liên Dã: “Cậu ngoan ngoãn mà dưỡng thương cho tốt, nếu không tôi liền qua thăm cậu.”

Lúc này em trai rất thức thời, nhanh chóng nói: “Anh cứ lo công việc của mình đi, không cần nhớ mong đến em.”

“Tôi cũng đi trước.” Trì Lập Đông còn rất mau lẹ mà tạm biệt cậu ta.

Em trai xua tay đuổi hắn: “Đi đi, đi đi.” Xong xuôi lại quay qua Lý Đường, “ Không ai muốn lấy thẻ của anh, anh liền không đi à?”

Lý Đường: “…”

Ba người cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, Lý Đường đang chuẩn bị mở mồm nói chuyện liền bị Hạ Nhạc cắt ngang: “Tôi cũng không làm thẻ.”

Lý Đường đem lời muốn nói nuốt trở lại, “Tôi còn có việc, phải đi rồi. Trì lão cẩu, bao giờ có thời gian, nhớ gọi điện thoại, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Trì Lập Đông cả giận mắng: “Cậu lại gọi bậy thử xem………”

Lý Đường xoay người rời đi, còn chạy rất nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trì Lập Đông: “…”

Tên khốn kiếp này!

Hạ Nhạc cười cợt, hỏi hắn: “Trì lão cẩu? Này là biệt hiệu gì thế?”

Trì Lập Đông nói: “Năm ngoái, hắn ta chê cười anh lớn tuổi, mà vẫn còn là cẩu độc thân.”

Hai người sóng vai cùng đi ra ngoài, Hạ Nhạc tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Theo tiêu chuẩn này, hắn ta không phải là Lý lão cẩu sao?”

Trì Lập Đông: “Không phải, hắn là Lý tiểu kê, không cho dùng lão tự, hắn còn tự nhận mình là Tống Dực đấy.”

Hạ Nhạc khó hiểu nói: “Kia là gà à?”

Trì Lập Đông: “Đồng tử kê.”

Hà Nhạc nghe xong liền ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Trì Lập Đông không cười nổi, vẻ mặt buồn bực. Thế mà Hạ Nhạc lại dám cười cợt hắn như vậy!

Lúc vào thang máy, Hạ Nhạc mới thôi không cười nữa, trêu chọc: “Sao thế? Chọc em cười còn làm mặt than như thế hả?”

Trì Lập Đông nói: “Bảo bối.”

Hắn rất khi ở bên ngoài gọi Hạ Nhạc như vậy, tuy rằng thang máy chỉ có hai người bọn họ, nhưng Hạ Nhạc đột nhiên nghe hắn gọi thế có chút không quen, theo bản năng nhỏ giọng đáp: “Sao thế?”

Trì Lập Đông nghiêm túc nói: “Về sau không cần nói chuyện với Lý Đường.”

Hạ Nhạc quay qua nhìn hắn, thắc mắc: “Hả? Vì sao?”

“…”

Hạ Nhạc tiếp tục nói: “Anh ta không phải bằng hữu tốt nhất của anh à? Em nói chuyện với anh ta thì có vấn đề gì đâu?”

Trì Lập Đông biết tên này chính là đang cố ý, nhưng chuyện này có gì tốt để cố ý thì hắn lại không hiểu được, nói: “Anh không thích, sau này đừng để ý đến cậu ta nữa.”

Hạ Nhạc nói: “Nhưng mà em thấy anh ta còn rất có ý tứ.”

Trì Lập Đông khó chịu, nói: “Em có phải muốn chọc anh điên lên không? Đến mức anh còn giận thật rồi.”

“Tới đi, anh giận một chút thử xem.”

Hắn nghẹn một hơi đi ra cổng bệnh viện, hôm nay ngoài trời gió lớn, vừa bước chân ra đã bị gió thổi cho tỉnh……… Thời tiết muốn xấu rồi. Trì Lập Đông vội vàng quay đầu lại tìm Hạ Nhạc, không may phòng bệnh của em trai lại nằm ở khoa cấp cứu, mặc dù không nói là biển người tấp nập, nhưng cũng là người người chen lấn xô đẩy, sớm đã không biết Hạ Nhạc đi nơi nào rồi.

Trì Lập Đông nhanh chóng gọi điện thoại cho Hạ Nhạc, cậu treo máy không nhận, mau lẹ hồi đáp bằng một tin nhắn: “Em đang lái xe, không rảnh để nghe điện thoại của anh, về sẽ liên lạc lại sau.”

Trì Lập Đông tức tới mức muốn ném cả điện thoại di dộng, đứng giữa trời cảm nhận hương vị gió lớn thét gào một lát, mới chợt nhớ ra mình muốn gọi cho Lý tiểu kê để phát tiết. Kết quả hắn còn chưa kịp mắng, Lý tiểu kê ở đầu dây bên kia đã bô bô cái mồm: “Đại ca ơi em sai rồi! Tôi nào biết sẽ có người giống nhau như vậy, khó trách năm trước Hạ Nhạc chửi tôi như chửi chó, tôi còn tưởng cậu ta thẹn quá hóa giận, ai ngờ nửa ngày mới biết là tôi nhận nhầm người…….”

Trì Lập Đông: “???”

Lý Đường: “Hôm nay tôi gặp luật sư Liên, mới nhớ người tôi gặp trong hộp đêm năm đó là hắn, còn khá dễ để nhận ra, bên khóe mắt trái của hắn có nốt ruồi lệ, vừa gặp hắn tôi liền nhận ra, giọng điệu nói chuyện cũng y hệt như vậy, không lẫn vào đâu được.”

Trì Lập Đông: “………Hạ Nhạc không có nốt ruồi lệ, làm sao mà cậu nhận sai được?”

Lý Đường nói: “Lâu như thế sao tôi sao nhớ rõ được, chỉ cảm thấy lúc đó là cậu ta vẽ nốt ruồi cho vui. Chủ yếu là lúc đầu gặp, cậu ta còn đang khóc đến rối tinh rối mù. Bây giờ hồi tưởng lại, căn bản lần đó tôi không thấy rõ là cậu ta có nốt ruồi hay không. Sau lại gặp luật sư Liên ở trong hộp đêm, trực giác cảm thấy hai người rất giống nhau, liền hỏi hắn, hắn nói hắn là sinh viên trong trường cậu, cho nên nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn cho rằng hai lần gặp gỡ đó là cùng một người.”

Trì Lập Đông đầu óc hỗn loạn, lắp bắp hỏi: “Lần đầu gặp thì sao?”

Lý Đường “Hừ” một tiếng, sau mới nói: “Hạ Nhạc không nói cho cậu à? Vậy năm trước hai người nháo lên đòi chia tay, sau làm lành vẫn chưa nói qua chuyện này sao?”

Trì Lập Đông: “….” Chưa từng nói qua. Vì cái gì mà Hạ Nhạc lại không nói?

Lý Đường tiếp tục nói: “Hai người các cậu là đang chơi trò gì thế! Hạ Nhạc không cho tôi nói với cậu, tôi đương nhiên cả hai chuyện này đều không hé mồm nói nửa lời. Bây giờ hai người gương vỡ lại lành, lần ở hộp đêm đó không phải là cậu ta, chắc chắn là cậu ta không muốn cho cậu biết chuyện lúc trước đi? Trước kia cậu ta còn cùng người đàn ông khác luyện Tán thủ đấy!”

Trì Lập Đông: “……..Cái gì cơ?”

Lý Đường nói: “Dù sao cũng là………..Có mùa hè trước kia, tôi đi ngang qua trường học của cậu, lúc ấy còn nghèo túng, liền không liên hệ với cậu. Nghĩ rằng nếu không có chuyện gì xảy ra, nói không chừng cũng có thể tiến vào trường học tốt như vậy. Nói thật còn rất cảm khái, lúc ấy vừa mới ăn no xong, muốn đi dạo cho tiêu cơm, liền vào trường cậu đi dạo xem một chút. Đúng lúc thấy có một sinh viên đang kéo bao cát trên đường, kia còn là bao cát Cửu Sơn đấy, nhìn chẳng khác gì con lật đật. Cậu ta kéo như vậy hẳn là muốn mòn luôn rồi, liền đi qua nhắc nhở một câu, ai dè vừa tới trước mặt, mới thấy người này thế mà đang khóc đến rối tinh rối mù. Lúc đó trời nóng nên trên đường cũng không có ai, tôi liền hỏi cậu ta làm sao vậy, lúc đầu cậu ta không nói gì, nhưng tôi đuổi theo hỏi mấy lần, cậu ta mới nói là bị người yêu bỏ. Thế là tôi hỏi cậu ta kéo bao cát là muốn làm cái gì, cậu ta liền nói bao cát này là cái trước kia đem cho người yêu, lúc ấy tôi liền cảm thấy không đúng lắm, nào có cô gái nào lại thích ở kí túc xá đánh bao cát chứ! Sau cùng tôi cũng không dám nhiều lời với cậu ta, liền bỏ đi, được một khoảng cách khá xa liền quay đầu lại xem thế nào, lại thấy cậu ta nãy giờ kéo bao cát hẳn là mệt rồi không kéo nổi nữa, liền dừng lại đá mấy phát vào cái bao cát, cũng không biết đột nhiên nhớ tới cái gì, lại ôm bao cát kia khóc nức nở.”

Này chính là cái bao cát hình con lật đật trước kia của Trì Lập Đông, lúc tốt nghiệp không biết biến đâu mất tiêu, rất nhiều năm sau hắn cũng không biết nó ở chỗ nào. Năm ngoái Hạ Nhạc có đề cập một lần, một ngày sau khi bọn họ chia tay, ở kí túc xá của Trì Lập Đông, Hạ Nhạc đã lấy bao cát đi lúc Trì Lập Đông chuyển nhà qua chỗ Vương Tề. Nhưng mà cậu ấy mang đi nơi nào, lại như thế nào giữa thời tiết nóng như thiêu như đốt giữa tháng sáu đem cái bao cát dài 188cm nặng 100kg mang đi, Hạ Nhạc lại không hề nhắc tới.

Thế nhưng Trì Lập Đông cũng không hỏi.