Nắng Hạ Ngày Đông

Chương 90: Giống hắn

Lúc này đang là thời gian cao điểm mùa xuân của Bắc Kinh, những con én mùa xuân đắp bùn làm tổ, ánh mặt trời sáng rực, vạn vật trên thế giới giống như đang hướng tới cái tốt đẹp mà lại tràn đầy sức sống phát triển.

Trì Lập Đông rất hài lòng cho rằng tiếp theo có thể sống một cuộc đời mỹ mãn bên vợ con, thậm chí trước khi chuyến công tác của Hạ Nhạc tới Bắc Kinh, cuộc sống tạm bợ của hắn có thể sống rất thỏa mãn rồi.

Kết quả sự thật chứng minh rằng chỉ là hắn nghĩ nó đẹp thôi.

Mỗi ngày Hạ Nhạc đều đi sớm về trễ, vốn dĩ không có thời gian thực hiện đủ loại giả tưởng của Trì Lập Đông. Thậm chí buổi tối trước khi đi ngủ Trì Lập Đông muốn nói vài câu ân ái, chỉ nói được một nửa, vừa tự kích động chính bản thân mình lên thì mới phát hiện ra Hạ Nhạc đã ngủ rồi, ban ngày hắn dành thời gian gọi điện cho Hạ Nhạc, bên Hạ Nhạc cũng luôn dùng giọng điệu nhanh chóng nói “Có chuyện gì? Không có gì gấp thì về nhà nói, bây giờ em đang bận.”

Cứ thế vài ngày trôi qua, khiến Trì Lập Đông thậm chí còn nghi thần nghi quỷ không tin tưởng, Hạ Nhạc quay về Bắc Kinh có lẽ là vì chuyện công việc, tìm hắn tái hợp chỉ là tiện thể thôi, mà trước đó vài ngày có thời gian như này như kia với hắn, cũng hoàn toàn là vì đang đợi Liên Dã, cùng Liên Dã đưa hai người Hồng Kông kia tới, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.

Hắn oán giận nói với Hạ Nhạc: “Rốt cuộc là công việc của em quan trọng hay anh quan trọng?” Hạ Nhạc bận tới mức để ý cũng chẳng thèm để ý tới hắn.

Hắn tựa như một người chồng bị ghẻ lạnh, bộ dạng nhiệt tình không có chỗ phát tiết, đúng lúc vài ngày này việc công ty không nhiều, hắn trốn việc không tới, mỗi ngày đưa Niên Niên đi chơi, nhưng hắn cũng không hiểu rõ sở thích của trẻ con, biết Niên Niên rất thích cá mập nên đưa bé tới thủy cung ba ngày liền.

Ngày cuối cùng về nhà, bà Trì hỏi: “Niên Niên, hôm nay đi chơi vui không?’

Bé nặng nề trả lời: “Con muốn trước khi con tới bảy tuổi cũng đừng đi xem cá mập nữa.”

Sáng hôm sau, Hạ Nhạc muốn đi trung tâm quốc mậu bàn việc, hôm nay Trì Lập Đông không có ý định đưa Niên Niên đi chơi cho nên chủ động đề nghị muốn làm tài xế cho Hạ Nhạc.

Chờ sau khi ra khỏi cửa, Trì Lập Đông muốn lái xe của mình, Hạ Nhạc lại ném chìa khóa xe Haval cho hắn nói: “Lái cái này đi.”

Hắn nhờ Lý Đường việc chuyển nhượng biển số còn chưa hoàn thành thủ tục, kế hoạch mua xe mới cho Hạ Nhạc cũng tạm thời gác lại, trước hết không nói cho Hạ Nhạc, nhưng đã sớm nói với Hạ Nhạc chọn một chiếc xe của hắn trong gara, Hạ Nhạc cũng không nghe, mỗi ngày vẫn lái xe Haval của chồng dì đi.

Hắn không biết loại chuyện này có gì mà tích cực thế, khuyên răn: “Anh không biết bây giờ em sẽ đàm phán loại nào, nhưng với lý lịch và năng lực của em, ít nhất cũng là hạng mục bắt đầu nghìn vạn nhỉ? Mỗi ngày lái xe mười mấy vạn tới gặp khách hàng, cái khác thì không nói, bị khách hàng nhìn thấy mặt mũi của em cũng không đẹp lắm đúng không?”

Hạ Nhạc không cho là đúng nói: “Anh cho rằng em là người để ý loại chuyện này à?”

Trì Lập Đông còn muốn nói gì đó, Hạ Nhạc nhìn đồng hồ thúc giục hắn: “Rốt cuộc anh có đưa đi hay không? Không đưa thì em tự đi, không đi nữa thì em làm hỏng loại “hạng mục nghìn vạn” này đấy, tới lúc đó một chút mặt mũi em cũng không có đâu, anh bồi thường cho em nhé?”

Trì Lập Đông đành phải nhận chiếc chìa khóa, mở Haval đưa cậu đi, trên đường tự mình thử tận tay, lại bình luận vài câu linh tinh như: “Xe này thật sự lái không tốt lắm”.

Hạ Nhạc không biết cùng ai nhắn tin, thỉnh thoảng mới trả lời “ừ”, “cũng vậy” ứng phó với hắn.

Sau khi tới nơi, hắn đỗ xe xong xuôi nói: “Em xong việc mà muốn về nhà thì gọi điện thoại cho anh trước, nếu lúc đó anh ở gần đó thì sẽ tới đón em, còn nếu cách quá xa thì tự em về cũng được. Lái xe phải cẩn thận, ra-đa của xe này không nhạy lắm, chạy cũng chậm…”

“Được rồi được rồi.” Hạ Nhạc nói: “Sao anh lại nhiều lời thế? Mau đi đi.”

Trì Lập Đông buồn bực không thôi đưa chìa khóa xe cho cậu nói: “Vậy em đi làm việc đi, anh đi đây.”

Hạ Nhạc nói: “Ò.”

Trì Lập Đông đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt tủi thân giương mắt nhìn cậu.

Hạ Nhạc đưa tay quấn lấy cổ hắn, đè sau ót khiến hắn phải cúi đầu xuống, sát lại hôn hắn. Động tác liền mạch lưu loát, không chút dây dưa nào.

Trì Lập Đông không còn cảm thấy tủi thân nữa, lập tức lộ ra nụ cười.

Hạ Nhạc nhỏ giọng nói: “Hôm nay có lẽ em sẽ được về sớm một chút, buổi tối anh có thể…” Cậu đang nói tới mấy tư thế mà Trì Lập Đông muốn thử mấy ngày trước nhưng lúc đó cậu không cho thử.

Ánh mắt Trì Lập Đông lập tức sáng quắc lên, vui vẻ tới mức muốn phô diễn ra xung quanh.

Hạ Nhạc vỗ vào tay hắn một cái nói: “Còn không mau đi đi.”

Trì Lập Đông bị quát thì ngoan ngoãn nghe lời mà bước đi.

Cũng không đi làm mà gọi điện cho Lý Đường hỏi chuyển biển số xe.

Lý Đường còn chưa tỉnh ngủ, lóng ngóng thì thầm, cũng không nói rõ, Trì Lập Đông nóng ruột hỏi, hắn ta thức dậy tức giận trực tiếp cúp điện thoại còn tắt máy luôn.

Dù sao Trì Lập Đông không có việc gì lại tới tiệm 4S nhìn. Nhân ciên cửa hàng cho là hắn muốn mua cho bản thân, đề cử xe việt dã và SUV thương vụ cho hắn.

Hắn nói: “Không phải loại này, tôi mua cho bà xã.”

Nhân viên cửa hàng nói: “Loại xe cho phụ nữ chọn cũng rất nhiều…”

“Không phải phụ nữ.” Trì Lập Đông ngại nhưng lại rất đắc ý khoe khoang: “Cậu ấy là đàn ông.”

Nhân viên cửa hàng kiến thức sâu rộng gặp nguy không loạn: “Vậy…. cậu ấy có cái gì đặc biệt thích không?”

Người ta đang hỏi loại xe, Trì Lập Đông lại hiếu thắng khoe ra: “Đặc biệt thích tôi.”

Nhân viên cửa hàng lúng túng, để có thành tích đúng là không dễ mà, đành phải dỗ dành vị khách kỳ lạ: “Vậy… vậy thì thật tốt, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Trì Lập Đông rất hài lòng với nhân viên này, lập tức quyết định dù cho hôm nay không mua thì mấy nữa tới mua phải tặng thành tích cho cậu ta.

Đang xem xe thì có một số điện thoại lạ gọi tới, Trì Lập Đông tưởng Lý Đường cuối cùng cũng chịu rời giường… Vì làm ăn có vài con đường bất chính cho nên ngoại trừ số điện thoại thường dùng thì thường xuyên sẽ dùng một vài sim điện thoại rác không làm lộ thông tin của mình, đặc biệt có thể xử lý mấy công việc đó.

Trì Lập Đông có yêu cầu với hắn ta nên ngay cả xưng hô cũng bắt đầu nịnh nọt: “Anh đẹp trai, tình ngủ rồi à?”

Trong điện thoại: “Ha ha ha, cuối cùng anh cũng phát hiện ra tôi đẹp trai rồi à?”

Giọng này nặng tiếng Hồng Kông, ngoài em trai Liên Dã ra thì chẳng còn ai nữa, Trì Lập Đông từng đưa cho em trai danh thϊếp nhưng bản thân thì không hỏi phương thức liên lạc của cậu ta: “Cậu tim tôi có việc gì?”

Em trai: “Không có chuyện gì quan trọng cả, lần trước anh nói nếu như chán thì có thể tìm anh chơi mà.”

Lời này đúng là Trì Lập Đông từng nói, lúc đó em trai nói cho hắn vài chuyện của Hạ Nhạc, hắn cũng không còn ghét cậu ta như trước nữa nên khách sáo nói “có thời gian thì sẽ đưa cậu đi dạo Bắc Kinh”.

Hắn nói là lời khách sáo của mình, vậy mà em trai lại cho là thật, ở bên kia nói: “Anh ở chỗ nào? Tôi đi tìm anh?”

Trì Lập Đông từ chối nói: “Hôm nay tôi không rảnh, đợi tí nữa còn phải đi gặp một người bạn, cậu tự tìm thú vui cho mình đi.”

“Làm gì có thú vui? Anh trai tôi lại giúp bạn trai của anh làm việc rồi, để tôi một mình trong khách sạn, tôi cũng không biết chỗ nào chơi cả, tôi thật sự không dọa anh đâu nhưng mà chán như thế này.” Em trai nói: “Tôi lại phải đi tìm bạn trai của anh thôi.”

Trì Lập Đông nói: “Thôi đi, cậu ấy không có hứng thú với cậu đâu.”

Em trai: “Đúng là không có hứng thú yêu đương với tôi, anh làm sao mà biết được anh ấy có hứng thú với cơ thể của tôi hay không? Anh cũng có tuổi rồi, có lẽ anh ấy rất thích anh nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy không vui chứ, nói không chừng cũng muốn thử giống như tôi chẳng hạn. Anh có biết bây giờ thịnh hành nhất là kiểu cún con và chó săn hay không, tôi lợi hại lắm đấy, có thể là cún con cũng có thể là sói đấy.”

Trì Lập Đông: “…” Cái quần gì thế?

Em trai: “Anh quyết định nhanh một chút, tôi để anh suy nghĩ một lúc trước khi tôi gửi ảnh cơ bụng của chó săn cho anh ấy đấy.”

Trì Lập Đông không vui nói: “Cậu đừng…”

Em trai: “Tôi sắp làm phiền anh ấy đây! Anh nhanh quyết định đi!”

Trì Lập Đông chịu thua, nghĩ lại thì đưa một cậu nhóc đi chơi cùng cũng không có gì, chỉ là một người anh em thôi, tới công ty thì không được rồi, lần trước cậu ta từng nói với hắn muốn đi xem Tán Đả nên thuận miệng nói: “Vậy cậu trực tiếp tới câu lạc bộ Tán Đả đi, tôi đợi cậu ở đó, tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu cho tài xế taxi xem thì chắc anh ta sẽ biết đi thế nào thôi, dễ tìm lắm.”

Em trai đột nhiên giọng nũng nịu: “Nhưng mà tôi không biết dùng mấy app gọi xe ở chỗ các anh đâu, anh Trì, anh giúp tôi gọi xe đi nhé?”

Trì Lập Đông: “Quầy lễ tân có thể giúp cậu…”

Em trai chợt cười: “Tôi biết, tôi chỉ là muốn cho anh xem mặt cún con của tôi thôi, ha ha ha ha.”

Trì Lập Đông: “…”

Hai người gặp nhau ở câu lạc bộ Tán Đả, gần như là một trước một sau tới, em trai Liên Dã rất vui, có lẽ là trước đó chỉ từng xem Tán Đả trên TV, đa phần mấy chàng trai trẻ đương nhiên sẽ rất để ý tới loại hình thể thao dùng bạo lực áp chế người khác rồi.

Trì Lập Đông trả lời mấy câu hỏi có liên quan tới Tán Đả của cậu ta, lại hỏi cậu ta: “Vừa nãy trong điện thoại cậu nói, anh cậu mấy ngày nay đều giúp Hạ Nhạc làm việc à?”

Em trai nói: “Đúng rồi.”

Trì Lập Đông: “Không phải anh ta là luật sư à? Còn để ý tới chuyện đầu tư của Hạ Nhạc sao?”

Em trai nói: “Thì là hỗ trợ xử lý vài chuyện, lập nghiệp rất gian nan mà, trong lúc đó bạn bè giúp được thì giúp, anh trai tôi luôn rất tốt, lại càng tốt với bạn bè.”

Trì Lập Đông cho là tiếng phổ thông của cậu ta không tốt hỏi lại: “Cái gì mà lập nghiệp rất gian nan?”

Em trai đột nhiên nhớ ra gì đó, vẻ mặt thay đổi nói: “Anh có phải hiểu nhầm chuyện kỳ lạ gì không? Sao lại thế được? Anh trai em thích phụ nữ mà!”

Trì Lập Đông rất oan uổng nói: “Cậu đừng có nhạy cảm quá được không? Tôi không có ý đó, tôi biết anh trai cậu là thẳng.”

Em trai lúc này mới từ bỏ, lại nói về chuyện Tán Đả.

Sáng hôm nay có một chương trình dạy kỹ thuật Tán Đả, hội viên tới câu lạc bộ nhiều hơn bình thường rất nhiều. Lý Đường làm câu lạc bộ này rất tốn tâm tư, cũng không tiếc việc tiêu tiền, thiết bị đều mua loại tốt nhất, cũng phải mời huấn luyện viên chuyên nghiệp.

Trì Lập Đông cũng quên hôm nay có lớp, lúc đấy nhiều người như vậy mới nhớ ra, muốn đưa em trai Liên Dã tới chỗ khác chơi, cậu ta lại không chịu đi mà muốn nhìn người ta học, Trì Lập Đông không muốn người khác chú ý, nhỏ tiếng khuyên cậu ta: “Đây là lớp trung cấp, cậu chưa từng học, không được vào đâu.

Vốn dĩ động tĩnh của họ không lớn nhưng vẫn có người để tâm chú ý tới bọn họ.

Huấn luyện viên tới nhìn thấy Trì Lập Đông ở đó thì vội chào hỏi với hắn, vai vế bên trong của anh ta xem như là con trai thầy của Trì Lập Đông, rất nhiệt tình với Trì Lập Đông. Hắn chỉ đành kéo em trai qua một bên, đi tới chào hỏi huấn luyện viên. Ai ngờ mới không để mắt tới một lúc, cậu ta đã đánh nhau một trận với người khác, đối phương đeo găng tay đấm bốc, lại là học sinh của lớp trung cấp, xuống tay hơi nặng, lúc em trai tránh được hốc mắt cũng đã bị đánh một cái, kêu lên một tiếng thảm thiết, làm đối phương sợ tới mức ngừng tay. Trì Lập Đông vội vàng chạy tới nhìn, em trai bị đánh tới con mắt kia toàn máu, không phân biệt được rõ ràng lòng đen và lòng trắng.

Liên Dã đang ăn cơm trưa cùng Hạ Nhạc, nghe thấy việc này, Hạ Nhạc lái xe đưa Liên Dã tới bệnh viện.

Vào phòng bệnh, hai người đều nhìn thấy em trai Liên Dã bị quấn băng thành người một mắt. Hạ Nhạc vừa hỏi vừa nhìn Trì Lập Đông, vẻ mặt Trì Lập Đông lúng túng.

Liên Dã vội đi hỏi bác sĩ tình hình thế nào, nghe nói mắt không nghiêm trọng lắm, thì lập tức mở miệng mắng chửi em trai xối xả.

Em trai tủi thân tới mức con mắt kia cũng đỏ cả lên, Trì Lập Đông giúp cậu ta giải thích: “Liên Dã, không phải cậu ta gây chuyện là người khác trêu cậu ta trước.”

Liên Dã nói: “Anh Trì, anh đừng nói thay thằng bé, em trai tôi, tôi hiểu nhất.”

Cậu ta đột nhiên tức giận nói: “Anh hiểu cái gì chứ? Anh mới không biết ấy, đừng giả bộ hiểu em rõ lắm có được không?”

Liên Dã nói: “Câm miệng.”

Em trai không tình nguyện mà ngậm miệng lại, con mắt còn khỏe kia nhìn Liên Dã, Liên Dã lại không nhìn cậu ta, quay đầu lấy phiếu bệnh lý ra xem, có mấy từ ngắn ngủi nhưng xem mấy phút.

Trì Lập Đông cảm thấy thần sắc hai người có chỗ nào đó không đúng, lại không nói ra được nguyên cớ. Hắn nhìn Hạ Nhạc, lúng túng nói lại một lần nguyên nhân kết quả.

Xong xuôi thì ngay cả thần sắc của Hạ Nhạc cũng không đúng lắm.

Người động tay với em trai Liên Dã là một sinh viên học viện thể thao, thấy Trì Lập Đông đưa em trai tới chơi, lại thấy hai người cử chỉ hành vi rất là “thân mật”, hiểu nhầm cậu ta là bạn trai của Trì Lập Đông, cũng là tuổi trẻ tràn đầy sức lực, cố ý đi tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mồm miệng em trai cũng lợi hại, tiếng phổ thông xen tiếng Hồng Kông cũng mất cân bằng, hai người trẻ tuổi không được mấy câu đã nhịn không được mà động tay động chân… Em trai bị tiểu Giả một chiêu đã K.O.

“…” Liên Dã hỏi em trai: “Em muốn uống Coca không? Anh đi mua cho.”

Lý Đường ngủ tới giữa trưa nghe nói câu lạc bộ xảy ra chuyện này, cũng sợ xử lý không xong lại rắc rối, đặc biệt tới bệnh viện thăm em trai Liên Dã, mua một giỏ hoa quả thật lớn, loạng choạng ở bên ngoài hỏi thăm: “Có một người Hồng Kông, chột một mắt, làm phiền cho tôi hỏi cái, người này ở phòng nào thế?”

Liên Dã ở máy bán hàng tự động mua coca, đang muốn về phòng bệnh thì nghe thấy lời này giận tới tím người, vỗ lưng Lý Đường nói: “Xin chào, anh nói người Hồng Kông nào bị chột một mắt cơ?”

Lý Đường xoay người, nhìn thấy Liên Dã, nhận ra được có lẽ người này là người nhà của người bị thương, vừa định nói gì đó bỗng nhiên sửng sốt nói: “Cậu…cậu không phải…”

Liên Dã: “Tôi không phải cái gì? Xin hỏi anh là ai? Tìm em trai tôi làm gì?”

Lý Đường không hiểu rõ tình hình nói: “Em trai cậu? À…. Hạ Nhạc là em trai cậu à?”

Liên Dã chẳng hiểu gì: “Liên quan gì tới Hạ Nhạc thế?”

Lý Đường: “….Mặc kệ chuyện của Hạ Nhạc sao?”

Liên Dã nói: “Anh rốt cuộc là ai?”

Lý Đường nhìn anh ta một lúc lâu, đột nhiên sắc mặt hồng lên nói: “Tôi là Lý Đường.”

Cửa phòng của em trai.

Hạ Nhạc liếc Trì Lập Đông nói: “Ồ? Sinh viên trường thể thao à? Đẹp trai không?”

Trì Lập Đông: “…”

Hạ Nhạc nói: “Đủ hai mươi tuổi chưa?”

Trì Lập Đông: “Hình như…hai mươi hai, anh không rõ lắm.”

Hạ Nhạc: “Vậy không được, tuổi có hơi lớn rồi.”

Trì Lập Đông không dám nói tiếp, không biết cậu có ý gì.

Hạ Nhạc cười lạnh nói: “Giả ngốc cái gì? Hai mươi hai có lẽ cái gì cũng hiểu rồi, hai mươi tuổi mới vừa đẹp, không có kinh nghiệm vẫn cho rằng bản thân cái gì cũng rõ, vừa ngốc vừa dễ lừa, bớt thời gian đọc sách, ca hát, lấy vài đồng tiền đi mua mấy nhãn dán DIY trên Taobao mà, trở về chỉ cần dán bừa lên đồ vật gì đó tặng cho hắn, chưa tới vài ngày đã sống chết vì hắn rồi.”

Trì Lập Đông: “…”

Hạ Nhạc nói: “Người này cũng giống hắn à?”

“Giống ai cơ?” Hỏi xong Trì Lập Đông lập tức hiểu ra, kinh hãi nói: “Em đang nghĩ cái gì thế?”

Hạ Nhạc nói: “Anh nói xem em đang nghĩ cái gì.”