Gái Hư

Chương 12: Tao Cẩu Xin Chủ Nhân Ban Thưởng Ŧiиɦ ᗪịƈɦ (Cao H)

Người đàn ông nhắm thẳng vào cửa động, côn ŧᏂịŧ đỉnh thẳng một đường, hai trái trứng kề sát vào miệng huyệt.

Lâm Vũ Nhu vừa đau vừa sướиɠ kinh hô thành tiếng:

"A! Căng quá, nhồi kín luôn rồi! Côn ŧᏂịŧ lớn của chủ nhân nhồi chặt huyệt của tao cẩu rồi … a …a ...

Sướиɠ quá đi...",

"Nhìn bầu ngực dâʍ đãиɠ của em ép chặt lên cửa sổ thuỷ tinh kìa, có phải người qua đường ở bên dưới lầu đều nhìn thấy bộ dạng tao cẩu này của em không?"

Người đàn ông nhún trước nhún sau thao tiểu huyệt, trông đến hai luồng no đủ của Lâm Vũ Nhu đều áp chặt lên cửa sổ thuỷ tinh, nước miếng còn chưa khô in trên mặt bóng loáng, để lại hai dấu tròn.

“Vâng... Mọi người đều thấy vυ' của tao cẩu... A... Ưʍ... Thật sâu... Nhanh nữa đi..."

Hai tay Lâm Vũ Nhu cũng chống kính, miễn cho người đàn ông phía sau đυ.ng quá mạnh khiến mặt cô cũng đυ.ng vào cửa kính.

"Người xa lạ cũng muốn đến thao tao cẩu, hơn mười cây côn ŧᏂịŧ cùng nhau sáp vào tao huyệt của em thì có đủ hay không?"

“Đủ a... Cắm rách huyệt của em.. Chủ nhân và người qua đường cùng nhau thao thật manh vào huyệt của tao cẩu đi.."

"Mọi người cùng nhau bắn vào tử ©υиɠ của tao cẩu, để tao cẩu sinh một tổ chó con có được không?

"A... Vào đến cùng rồi... Ừm... Sướиɠ chết đi được..."

Người đàn ông thấy nàng không trả lời câu hỏi, bất mãn dừng động tác, côn ŧᏂịŧ lớn đầy ắp nhét ở tiểu huyệt chặt chẽ lại không nhúc nhích:

"Chủ nhân đang hỏi em, sao không trả lời?"

"Dạ?... Được ạ... Tất cả đều được... Chủ nhà mau di chuyển đi... Mau thao khô tao huyệt của em đi...",

"Được cái gì cơ?"

"Ừm..."

Lâm Vũ Nhu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vừa rồi hắn hỏi cái gì ta?

"Sinh chó con, tao mẫu cẩu sinh một đàn chó con cho chủ nhân... Chó con cũng để chủ nhân làm... Chủ nhân đút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho tao cẩu và chó con ăn…”

"Thế còn người qua đường thì sao?"

Người đàn ông cắm vào một chút như một phần thưởng xong lại ngừng lại trong huyệt thịt.

"A... Không để cho người qua đường làm đâu.. huyệt của tao cẩu chỉ để chủ nhân cắm thôi... Chỉ sinh chó con cho chủ nhân thôi...",

Lâm Vũ Nhu lại lắc mông, nói:

"Muốn chủ nhân thao tao huyệt... tao cẩu sẽ sinh ra rất nhiều chó con... Ah, ah... Ừm, nhanh quá... Sướиɠ quá... Tao huyệt sướиɠ chết đi được...",

"Thưởng cho tao cẩu đó!"

Người đàn ông bắt đầu mạnh mẽ đâm rút, mỗi lần đều như muốn đỉnh thẳng vào tử ©υиɠ.

"Thật sảng khoái... Ồ... Côn ŧᏂịŧ sắp đập vào tử ©υиɠ rồi... A... Đau quá, sâu quá! Aaa... Sắp có thai rồi... Tao cẩu sẽ sinh chó con của chủ nhân…”

Người đàn ông vỗ mạnh vào mông cô một cái, mỗi lần ra vào đều mang dâʍ ŧᏂủy̠ trong huyệt đi ra, cắm rút nhanh chóng khiến cho miệng huyệt ngập tràn bọt trắng.

“Thắt chặt một chút, tao huyệt của tao cẩu mà không đủ chặt chủ nhân sẽ không bắn cho em đâu."

“Chặt lắm mà... Aaa... Côn ŧᏂịŧ của chủ nhân lớn quá... nhồi kín tao huyệt của em rồi... Sao lại không chặt được?"

Huyệt thịt bình thường đã quen với bị Lương Văn đam phá, nếu như bị cây tăm xỉa răng với kích thước nanomet nhỏ bé cắm vào, đương nhiên sẽ hơi lỏng lẻo, nhưng nếu như còn lớn hơn so với Lương Văn, giống như cây côn ŧᏂịŧ lớn của người đàn ông phía sau, vậy chỉ có hai chữ, chặt chẽ.

Thật ra người đàn ông cũng chỉ là muốn lên tiếng vũ nhục tiểu tao cẩu mà thôi, côn ŧᏂịŧ bị nộn thịt ướt mềm ôn nhu bao bọc, tư vị tiêu hồn.

"Tao cẩu mau vểnh cao mông lên, toàn bộ huyệt đều bị chủ nhân nhét đầy, sảng khoái hay khó chịu nào?"

"Sảng khoái... Chết đi được... Ah, tao cẩu sắp hôn mê rồi... Chủ nhân mau bắn cho tao cẩu đi... Để tao cẩu sinh chó con đi.. Ưʍ... Ha... a... Nóng chết em rồi...",

"Muốn chủ nhân thưởng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em sao?"

"Huu…Muốn ạ... Xin chủ nhân thưởng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho tao cẩu...",

Lâm Vũ Nhu lắc lắc mông rêи ɾỉ, tao huyệt nóng bỏng như muốn bốc cháy.

Người đàn ông siết chặt eo cô, trên da thịt trắng nõn lưu lại dấu vết ngón tay màu đỏ, nửa người dưới giống như động cơ điên cuồng co giật mà thao, cắm rút mấy chục cái, sau đó chôn sâu trong cơ thể Lâm Vũ Nhu, lần thứ hai bắn ra mầm mống trong đêm nay, toàn bộ đều được bαo ©αo sυ bọc lại.