Gái Hư

Chương 11: Tao Cẩu Xin Chủ Nhân Thao Trước Mặt Người Qua Đường

“Em nghỉ một chút đi… một chốc nữa lại làm."

Người đàn ông nhanh chóng tự mình thủ da^ʍ, dươиɠ ѵậŧ khổng lồ từ từ được đánh thức thành trạng thái cương cứng.

Tố chất thân thể Lâm Vũ Nhu không tốt, sau khi vận động kịch liệt thì thở hổn hển không ngừng, quả thực làm cho người ta lo lắng liệu có phải bệnh suyễn của cô tái phát hay không.

"Vẫn làm ở trên giường sao?"

Chẳng qua cô vừa mở miệng đã đâm đến không chịu nổi, người đàn ông nhếch miệng, cảm thấy hôm nay mình thật sự là vớt được bảo vật.

"Không muốn ở trên giường thì đổi chỗ khác đi, đến của thủy tinh sát đất kia xem cảnh đêm?"

"Trong nội thành thì có cảnh đêm nào, ha ha, nhìn người qua đường sao?"

Lâm Vũ Nhu thuận ý giang hai tay ra, mềm nhũn mặc cho người đàn ông ôm lên sofa da nhỏ bên giường, quỳ gối về phía cửa sổ thủy tinh, hai tay chống lên phần tựa, vểnh mông thịt tròn trịa, cùng một cặp đùi trắng.

Giữa các khe hông vẫn có thể nhìn thấy vết ẩm ướt, tất cả đều là dâʍ ɖị©ɧ của trận hoan ái vừa rồi.

Cô nhìn đèn bên ngoài, bây giờ là rạng sáng, ngoại trừ đèn đường màu vàng, KTV và một số quán bar câu lạc bộ đêm, thực tế thì cũng chẳng còn ai.

Mông thịt lắc lư rái phải, cô quay đầu nói với người đàn ông:

"Mau đến nha."

"Xin anh đi?"

Người đàn ông cười xấu xa nói, bàn tay đánh vào mông Lâm Vũ Nhu, "ba" một tiếng, hai mông run rẩy.

"Cầu xin anh."

Lâm Vũ Nhu cười hì hì.

Người đàn ông trở tay đánh một lần nữa càng mạnh hơn, mông thịt run rẩy rất mê người.

Hắn lạnh mặt, giống như đang vào vai:

"Tao cẩu này, đến xin người cũng không biết sao?"

"A......”

Lâm Vũ Nhu nhíu mày, mông đau quá, nhưng cũng theo đó tiến vào tiết tấu:

"Tao cẩu xin chủ nhân thao huyệt, tao huyệt nhỏ ngứa đến không chịu nổi, xin chủ nhân cắm gậy thịt lớn vào đi...",

"Huyệt cẩu cái ngứa ngáy sao? Tự mình tách ra xem nào."

Người đàn ông vỗ mông cô một lần nữa, lần này ở âʍ ɦộ, bàn tay một chút là chất nhầy có thể kéo sợi.

Lâm Vũ Nhu trở tay tách mông mập mạp của mình ra, nhưng tao huyệt ướŧ áŧ vẫn như ẩn như hiện mà thôi.

“Ưʍ... Chủ nhân nhìn, huyệt của tao cẩu ướt quá...",

"Vểnh mông lên! Có muốn được làm hay không?"

"Muốn ạ, muốn chủ nhân thao tao cẩu...",

Lâm Vũ Nhu nâng mông lên cao, hai tay lại đặt lên mông, chỉ có thể chống đỡ cả thân thể bằng cách

dựa ngực và bả vai vào thành ghế.

Người đàn ông vểnh lên cao, nhưng hắn đúng là nhìn được, nửa quỳ xuống đất, một tay tách âm môi

Lâm Vũ Nhu ra, ngón trỏ khác luồn vào huyệt thịt khuấy động.

"Ngón tay có đủ làm cho tao cẩu sảng khoái hay không?"

"Không đủ, phải nhiều hơn..."

Người đàn ông lại cắm thêm một ngón tay:

"Hai ngón có đủ hay không?"

“Không đủ... Phải côn ŧᏂịŧ lớn thao tao huyệt mới đủ..."

"Dâʍ đãиɠ đến vậy cơ à, có phải trời sinh đã là tao cẩu hay không hả?"

“Vâng, em là tao cẩu của chủ nhân... Sinh ra muốn bị chủ nhân thao, xin chủ nhân thao cái tao huyệt của em đi... "

Lâm Vũ Nhu còn đang lắc mông, bất mãn với sự trống rỗng nơi tiểu huyệt.

"Chủ nhân sẽ cho em."

Người đàn ông đứng lên, hai tay giữ chặt eo Lâm Vũ Nhu, côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa thô cắm vào khe đùi nàng, dán vào huyệt ướt đẫm ma sát:

"Nằm sấp! Mông vểnh lên!"

"A... Ngứa quá, huyệt ngứa quá... Cầu xin chủ nhân mau thao tao cẩu đi...",

Lâm Vũ Nhu hai tay bám lưng ghế, nâng mông lên cực hạn, trước sau cọ vào qυყ đầυ lớn của người đàn ông, trong huyệt ngứa ngáy không chịu được.

"Nhìn người qua đường"

Người đàn ông nhanh chóng đeo bαo ©αo sυ lên:

"Cũng để cho người qua đường nhìn em đi."