Tất cả mọi người đều cho rằng Bạc Diễn Thần lần này nhất định là bị sắc đẹp khiến cho đầu óc choáng váng. Nếu không thì làm sao có thể đưa ra kiểu quyết định hoang đường vậy.
“Chủ tịch có phải hồ đồ rồi hay không một tiểu nha đầu phục vụ trà nước cho mọi người, làm sao có thể làm thiết kế đây không phải đang đùa sao?”
“Với lại đó là trực tiếp đề bạt thành trường phòng bộ phận, cái này quá khoa trương rồi.”
“Đây có cái gì, có lẽ vị trợ lí đặc biệt Lê Hân Đồng này làm hài lòng được chủ tịch rồi.”
“Tôi không tin, chủ tịch không nên là một người công tư không phân minh như vậy.”
“Đây quá bình thường có gì mà nghĩ không thông chứ, tục ngữ nói rồi anh hùng không qua được ải mỹ nhân.”
»
Tiếng thảo luận ở phía dưới này càng lớn, cảnh tượng thế này Bạc Diễn Thần dường như sớm đã dự đoán đến rồi.
“Mọi người yên lặng. Nghe tôi nói.” Bạc Diễn Thần dùng sức vỗ tay hai cái, “Tôi biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì. Có phải cảm thấy một trợ lí nhỏ vừa vào công ty căn bản sẽ không thể đảm nhiệm vị trí trưởng phòng hay không.”
Không có ai trả lời, nhưng biểu cảm của mọi người đã nói lên tất cả.
Bạc Diễn Thần cười: “Tôi xưa nay không thích dùng lời nói để thuyết phục mọi người, bởi vì tôi cho rằng, bất cứ lời nói nào cũng đều không có sức thuyết phục. Vì vậy vẫn nên để mọi người xem nhìn vào hiện vật đi. Văn Đào, tắt đèn, phóng to màn hình.”
“Vâng” Nhuế Văn Đào ngồi bên cạnh ra hiệu cho nhân viên tắt đèn.
Phòng họp chìm vào bóng tối. Rất nhanh chóng, màn hình đèn led sáng lên.
Trên màn hình là một đoạn video được
biên tập lại, trong video Lê Hân Đồng đang hết sức chăm chú vẽ bản thiết kế, chỉ có điều cô của khi đó vẫn còn tươi trẻ và non nớt, dường như trông dáng vẻ khoảng chừng chỉ cỏ 17 18 tuổi.
Ống kính chuyển đến bản vẽ thiết kế mà cô ấy đã hoàn thành. Đây là một bản vẽ thiết kế nội y, bố cục khá chuyên nghiệp, phong cách độc đáo mới mẻ, vừa xem liền thấy tác phẩm có giá trị lớn.
Video tiếp tục chiếu, khung cảnh chuyển qua một căn phòng nhỏ, giống như một căn phòng trưng bày. Các bức được được bao phủ bởi những bức tranh thiết kế nội y được đóng khung kính, toàn bộ chữ kí trên đó đều là Lê Hân Đồng, ngày tháng thì là 6 năm trước, cũng chính là lúc cô ấy 18 tuổi.
“Woa thật đỉnh quá.” ở chỗ ngồi không biết là ai phát ra tiếng thán phục.
Một tia lửa nhỏ có thể khiến ngọn lửa cháy lan ra khắp thảo nguyên, ngày càng cỏ nhiều tiếng tấm tắc khen ngợi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy video, không một ai dám tin tác phẩm như vậy từ bàn tay của một tiểu nha đầu 18 tuổi.
Sau cùng của video, là một loạt học bổng và bằng danh dự dành cho thủ lĩnh sinh viên ưu tú của Lê Hân Đồng đạt được trong trường đại học. Còn có các giải thưởng lớn nhỏ khác nhau mà cô đã giành được trong ngành thiết kế thời trang trong những năm qua.
Thước phim chiếu xong, đèn trong phòng họp lại lần nữa sáng lên.
“Mọi người đều xem xong rồi. Những bản thiết kế trong video, người thạo nghiệp vụ đều có thể phán đoán được ưu điểm và nhược điểm.” Biểu cảm của Bạc Diễn Thần tràn đầy tự tin, “Nhân vật chính trong video chính là Lê Hân Đồng người tôi tiến cử với mọi người. Cô ấy là một thiên tài thiết kế,
những tác phẩm trong đây là cô ấy thiết kế lúc 18 tuổi, khi đó cô ấy vẫn chưa học đại học. Trải qua rèn luyện 4 năm đại học, tôi tin rằng kĩ năng thiết kế của cô ấy càng vững vàng hơn. Vì vậy, tôi cho rằng, chức vụ trưởng phòng bộ phận thiết kế nội y, Lê Hân Đồng hoàn toàn xứng đáng.”
Bạc Diễn Thần lướt quanh một vòng: “Các vị còn có ý kiến gì không?”
Người tại chỗ ngồi gật đầu tới tấp, bày tỏ đồng ý. Họ hoàn toàn bị những bản thiết kế trong video lay động, không ai còn ý kiến gì nữa.
“ừm, nếu đã không còn ý kiến gì nữa, vậy tôi tuyên bố”
“Đợi đã tôi có ý kiến” một giọng nói đột nhiên vang lên.
Bạc Diễn Thần nhếch lông mày: “ồ, phó tổng Uông, anh còn có ý kiến gì.”