Editor: Dĩm
Khi Quý Nặc tỉnh dậy, cô vẫn còn trong vòng tay của anh trai. Cả hai ôm nhau thắm thiết như một cặp đôi đã yêu nhau nhiều năm.
Quý Nặc thở dài, chính là cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.
Quý Nặc muốn nghiêng người với lấy điện thoại trên bàn cạnh giường xuống và kiểm tra thời gian. Nhưng tay của anh trai vẫn gắt gao ôm chặt lấy cô, khiến cô không thể đưa tay ra lấy điện thoại.
Quý Nặc hơi tức giận, đẩy Quý Thần vài lần.
"Anh ơi! Anh! Quý Thần! Dậy đi anh!" Không gọi anh trai nữa mà trực tiếp gọi thẳng tên.
Quý Thần dụi dụi mắt, nhìn vẻ mặt tức giận của Quý Nặc nở nụ cười, thu một tay lại rồi chống lên má "Chào buổi sáng, Nặc Nặc ... "
Hàm răng trắng đều, cười lên đẹp cực kỳ, chăn bông nửa vời che như không che, lộ ra cơ bắp rắn chắc, khiến Quý Nặc nhìn đến không đỏ mặt.
Quý Nặc quay đầu đi, không muốn nhìn Quý Thần, trong lòng thầm oán trách, người này, sáng sớm đã muốn câu dẫn người...
Cô với lấy điện thoại, đã hơn chín giờ, mẹ không gọi cô dậy ăn sáng à, chắc bà nghĩ cô bị ốm nên cần nghỉ ngơi, cho nên cũng không đánh thức kêu cô rời giường.
Quý Nặc cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, toàn thân có chút đau nhức, giống như mình trải qua một trận bệnh nặng, vì vậy cô vươn vai muốn thả lỏng gân cốt.
Kết quả là chiếc chăn trên người trượt xuống, khiến con sói đói phía sau điên cuồng nuốt nước bọt.
Quý Thần kéo Quý Nặc lại vào vòng tay của mình, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô “Nặc Nặc, em đói chưa?”
Đương nhiên là đói rồi! Từ chiều hôm qua đến sáng nay, vẫn luôn cùng với anh trai biếи ŧɦái này trong phòng chơi trò chim chuột, làm sao mà em không đói cho được.
Quý Nặc vội vàng gật đầu, “Đói quá, anh ơi, mau thả em ra, em muốn dậy ăn sáng.”
Đương nhiên Quý Thần không muốn buông tay, “Nặc Nặc đói, anh trai cũng vậy.”
“Vậy thì mau thả em ra đi! Em đi làm bữa sáng!” Quý Nặc thấy anh trai đói mà vẫn không thả cho cô đi, có lẽ là đói đến điên rồi.
Quý Thần đúng là đói đến phát điên lên, sáng sớm đã thấy tiểu bạch thỏ nhảy nhót trước mặt lại còn không mặc gì, làm sao mà không đói cho được?
“Vậy thì anh trai sẽ không khách khí...” Quý Thần hung mãnh, đè Quý Nặc xuống dưới thân mình.
Nếu bây giờ Quý Nặc còn không hiểu, thì có lẽ cô bị thiểu năng.
Quý Nặc tức giận đến mức phát khóc, "Quý Thần! Sao anh có thể như vậy! Em đã không ăn gì hơn một ngày rồi! Anh chính là muốn em chết đói sao!"
Quý Nặc càng nghĩ càng ủy khuất, mình mới chỉ trọng sinh có một ngày thôi, cái gì cũng chưa điều tra được, liền thất thân, còn lăn giường với anh trai chính mình. Kết quả, anh trai còn thực sự muốn bỏ đói cô, không phải để cô chết đói, thì cũng là thao chết cô. Càng thêm cảm thấy mình trọng sinh để làm gì, thà rằng chết đi cho xong!
Càng nghĩ về điều đó, Quý Nặc càng khóc thương tâm.
Sói xám Quý Thần nhìn đến thì đau lòng vô cùng, cảm thấy mình thật sự bị tϊиɧ ŧяùиɠ nên não, tiểu bạch thỏ đã bị hắn ăn, còn sợ về sau không được ăn sao? Mà tiểu bạch thỏ chính là đầu quả tim của hắn, không thể dọa sợ cô được.
Quý Thần vội ôm Quý Nặc vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô, dịu dàng dỗ dành "Nặc Nặc, anh sai rồi, là lỗi của anh trai. Đừng khóc, được không? Em khóc khiến anh trai rất đau lòng. Anh trai sẽ nấu bữa sáng cho em. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây."
Quý Thần hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của Quý Nặc, mặc quần áo xong rồi xuồng bếp làm bữa sáng.
Mà Quý Thần đang vội vàng làm bữa sáng sẽ không nhìn thấy Quý Nặc đã nhếch khóe miệng, nháy mắt đã không có nước mắt sau khi hắn bước ra khỏi cửa.