Chương này mình tặng bạn Trang Hà, cám ơn bạn đã đề cử nha ❤️❤️❤️
“Sư tôn, thật xin lỗi, con sai rồi, sư tôn…… Sư tôn tối hôm qua con ngủ không ngon, cho nên mới dậy trễ như vậy …… Sư tôn, con thật sự không phải cố ý để sư tôn chờ con lâu như vậy……”
Cố Niệm lo lắng Thanh Lan cứ như vậy bỏ cậu đi, nên khi bắt được cánh tay Thanh Lan đã nắm chặt lại, còn cố ý ôm tay y cọ tới cọ lui.
Trong khoảnh khắc Cố Niệm giữ chặt tay y, cả người Thanh Lan có chút không được tự nhiên, tu chân nhiều năm như vậy, ngoại trừ tiểu đồ đệ này ra, y chưa bao giờ thân thiết với ai như vậy.
Tuy rằng trên mặt không nhìn ra cảm xúc, nhưng cơ bắp ở phần lưng và eo đã căng cứng, cách một lớp y phục, y có thể cảm nhận được khuôn mặt mềm mại mịn màng của tiểu đồ đệ nhẹ nhàng cọ xát vào tay mình.
Nhiệt độ trên người tiểu đồ đệ nóng ấm khác thường, hoàn toàn khác biệt với thuộc tính thể chất băng hàn của y, nơi tiếp xúc giữa hai người truyền đến cảm giác giống như một lò sưởi nhỏ, ấm áp, nóng nóng, cũng kỳ lạ.
“Vì sao lại ngủ không ngon?” Thanh Lan cảm nhận được bản thân dùng ngữ khí bình thường hỏi.
Tối hôm qua bị sư huynh chơi suốt một đêm, đương nhiên không ngủ ngon……
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà dù đầu óc Cố Niệm bị cửa kẹp cũng sẽ không dám nói ra.
“Đồ nhi nghĩ đến chuyện tiến giai, tối hôm qua vô cùng lo lắng, làm cách nào cũng không thể ngủ được.” Cố Niệm vừa mở miệng nói, vừa ngẩng đầu lên, lập tức trên mặt đã xuất hiện biểu cảm nôn nóng lo lắng.
Kỹ thuật diễn của Cố ảnh đế không thể bắt bẻ, Thanh Lan không hề hoài nghi, y nhẹ nhàng quơ quơ tay, ý bảo Cố Niệm buông mình ra.
Cố Niệm ngước mắt cẩn thận nhìn Thanh Lan, thấy sắc mặt y đã dịu xuống, hơi thở lạnh lẽo như muốn đông chết người cũng đã biến mất, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Không hiểu sao lại chọc giận vị Tiên Tôn Phân Thần kỳ này, kế tiếp Cố Niệm tập trung toàn bộ tinh thần, nghe vị sư tôn này giúp cậu giảng giải chi tiết vấn đề.
Nhưng bởi vì tối hôm qua chơi đùa quá mức, đến bây giờ da^ʍ huyệt của cậu vẫn còn sưng đỏ, hơi động một chút đã cảm thấy đau. Cộng thêm cơn buồn ngủ đánh tới, Cố Niệm thật sự không chống đỡ được, nghe một chút đã ngủ thϊếp đi.
Nhưng mà có một chuyện cậu không biết, sau khi cậu ngủ, Thanh Lan lập tức ngừng nói, dùng linh lực nâng trán cậu lên, tránh việc đầu cậu đυ.ng vào góc bàn.
Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của Thanh Lan lúc này mới lộ ra mấy phần ấm áp, y vẫn không hề nhúc nhích, cứ ngồi như vậy yên lặng nhìn Cố Niệm, giống như thể nhìn thế nào cũng không đủ.
Khoảng ba nén hương trôi qua, y mới nhẹ nhàng thở dài, bế Cố Niệm lên.
Mỗi một bước y đều đi rất chậm, hoàn toàn không giống như người tu chân, giống như chỉ cần đi chậm một chút, y lại có thể ôm lâu một chút.
Nhưng mà cho dù có đi chậm thế nào, cũng sẽ đến điểm cuối. Y nhẹ nhàng dịu dàng đặt thiếu niên đang ngủ say lên chiếc giường chưa từng có người ngoài ghé thăm.
Đi ra ngoài phòng, y lại ngồi xuống chỗ lúc nãy, cầm chiếc muỗng sứ trắng lên, giống như đang suy nghĩ về điều gì đó, y chậm rãi ăn bát canh hoa đào hạt sen bách hợp đã lạnh, một giọt cũng không để lại.
Lúc Cố Niệm tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân đang nằm bò trên bàn, nhưng trên người lại không hề có cảm giác đau nhức khi nằm như vậy.
Buổi tối, tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt lại đến, Cố Niệm đi tìm sư huynh tốt của mình, đi thẳng vào vấn đề, leo lên giường cởϊ qυầи áo.
Ánh nến lung linh phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của Tinh Mộ, hắn cảm nhận được thiếu niên trong lòng ngực đang không ngừng run rẩy.
“Sư đệ…… đệ đang sợ đau đúng không? Nếu như đệ sợ hãi…… Vậy đêm nay sư huynh không cắm vào, chỉ giúp đệ liếʍ liếʍ huyệt nhỏ……”
Cố Niệm đẩy Tinh Mộ về phía sau, nắm tay đối phương ấn vào huyệt nhỏ đã sớm ướt đẫm của mình.
Cố Niệm nhẹ nhàng thổi một hơi vào trong tai Tinh Mộ, giọng nói vô cùng dịu dàng êm tai, giống như giao nhân đang mê hoặc lòng người: “Sư huynh, phía trước của đệ ngứa quá ưm a…… Đêm nay đệ muốn sư huynh dùng côn ŧᏂịŧ lớn của mình thọc vào da^ʍ huyệt ở phía trước, giúp đệ giảm ngứa ưmm……”