Cắn Yêu

Chương 2: Cắm hỏng, không chứa nổi

"Ưʍ... Anh, nhẹ chút..." Bị chọc vào, cô gái không nhịn được yếu ớt cầu xin người đàn ông phía trên.

Tiêu Yến nghe được thì bụng dưới càng thêm va chạm kịch liệt, Nguyễn Đường không chịu nổi rướn người về phía trước, vừa nới ra một chút thì bị bàn tay to trên eo kéo lại, đè ở dưới bụng anh.

"Anh... Từ từ..." Khuôn mặt thở dốc đến đỏ bừng.

"Không mạnh thì làm sao em thoải mái, đúng không?"

"Chậm chút... Sắp hư..." Huyệt thịt mềm mại vì bị côn ŧᏂịŧ to dài của người đàn ông không ngừng đút vào khiến nó trở nên dãn nở.

Tiêu Yến vươn tan sờ vào tiểu huyệt co dãn, chạm vào nơi giao nhau của hai người, anh giơ lòng bàn tay to dính đầy dâʍ ɖị©ɧ đến trước mặt cô gái khóc như không khóc: "Nhìn nước chảy ra từ tiểu huyệt tham ăn này."

"Hứ... Mới không phải..." Nhìn người đàn ông bình thường cấm dục nhưng bây giờ dâʍ ɖị©ɧ đầy tay, Nguyễn Đường xấu hổ che mặt, không dám nhìn mặt người đàn ông.

Mặc dù đã làm với anh nhiều lần như vậy, nhưng mỗi lần nhìn dáng vẻ trên giường của anh khiến Nguyễn Đường có cảm giác như đang vấy bẩn thần linh vậy.

Thấy cô gái nhỏ đang đỏ mặt, Tiêu Yến không nhịn được muốn trêu chọc cô chút. Côn ŧᏂịŧ đang đâm mãnh liệt đột nhiên chậm lại, chỉ nhẹ nhàng cọ xát cánh hoa ở miệng huyệt. Nguyễn Đường hơi ngơ ngác mở to mắt nhìn anh, chỉ thấy khóe miệng anh mang theo ý cười.

Vốn chỉ cần vài lần nữa sẽ đạt đến cao trào, nhưng đột nhiên Tiêu Yến dừng lại chỉ cắm nhẹ ở miệng huyệt khiến Nguyễn Đường không nhịn được nâng lên cái mông nhỏ của mình, như muốn chọc gậy thịt vào sâu hơn để giải tỏa sự trống rỗng và ngứa ngáy sâu trong hoa huyệt. Hết lần này tới lần khác người đàn ông không làm theo ý nguyện của cô, nhất quyết không cắm vào trong.

"Anh?" Cô gái dưới thân khẽ nhíu mày: "Vào đi anh." Âm cuối mềm nhũn câu người.

"Muốn anh đi vào?" Người đàn ông liếc cặp mông hơi nhô cao và huyệt nhỏ của cô.

"Muốn..." Lúc này cô rất muốn.

"Tiểu Nguyễn không biết làm thế nào sao?"

Nguyễn Đường nhìn người đàn ông đứng dậy, bởi vì người nọ rút lui khiến hoa huyệt vốn đang thoải mái khi bị cắm đột nhiên trở nên ngứa ngáy khó nhịn.

Tiêu Yến nhìn cô gái vẫn còn đang do dự, thì bình tĩnh uống một ngụm nước.

Ngó côn ŧᏂịŧ vẫn còn dựng đứng của người đàn ông, Nguyễn Đường bĩu môi dời cái mông nhỏ xuống giường, ủ rũ quay cơ thể quỳ vào bên giường: "Anh ơi... Vào đi." Khó nhịn lắc lắc cái mông nhỏ.

"Ưm!" Vách thịt mềm mại trong huyệt nhỏ đợi an ủi một lúc lâu mới được thỏa mãn khi bị thứ to cứng xông vào.

Côn ŧᏂịŧ đi thẳng đến lối vào cung điện, đập vào cửa cung điện cả trăm lần, rồi phá vỡ lối vào cung điện nhỏ.

"A... Anh..."

"Hửm?" Người đàn ông ở sau lưng lưu lưu lại dấu tay hồng hồng trên tấm lưng trần trụi của cô: "Bảo bối, anh cắm vào thoải mái không?"

Côn ŧᏂịŧ phía dưới càng lúc càng đâm sâu: "A... Thoải mái... Anh." Nguyễn Đường bị cắm sướиɠ đến mức chảy nước mắt.

Bàn tay to quay đầu cô gái, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô nhưng động tác dưới thân càng tăng tốc độ.

"Á... Đừng... Sắp." Huyệt thịt bắt đầu co rút lại, người đàn ông cảm nhận được một vũng nước tưới lên qυყ đầυ.

"Đừng mà... Anh." Cô gái đã đạt cao trào, lúc này trong hoa huyệt mẫn cảm rất mẫn cảm, không chịu nổi đâm vào nhanh như vậy.

Sau hàng chục lần thúc nhanh, người đàn ông chen vào miệng cung điện chạm đến chỗ sâu nhất, tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót vào sâu bên trong.

"Anh, anh ơi..." Cô gái sợ đến co rút bụng lại vì bị anh xuất tinh mạnh bạo, kết quả là càng ấn anh sâu chặt chẽ vào phía dưới.

Phun mấy phút đồng hồ cũng không thấy anh đi ra, Nguyễn Đường cảm giác được bên dưới càng ngày càng căng phồng thì không khỏi hơi sợ: "Không được... Em không chịu được." Mông nhỏ khó chịu hơi vặn vẹo "Trướng..."