Thấy cô em vợ không phản kháng, anh lập tức chen vào giữa hai chân thon dài trắng nõn của cô gái, côn ŧᏂịŧ thô dài khó dằn nổi mà tiết dịch nhầy, xâm nhập vào hai mảnh môi âʍ ɦộ ướt dầm dề, khiến nơi riêng tư non mềm của cô em vợ bọc lấy phần đỉnh mẫn cảm của chính mình.
“A… Anh rể…”
Thân thể bị dị vật xâm lấn, vừa cứng vừa nóng, Tống Hàm rên tới âm điệu thay đổi, khuôn mặt nhỏ bị cắm tới đỏ bừng nhưng ngoài miệng vẫn liên tục nức nở phản kháng: “… Ưm a… Không được, anh rể…”
“Anh rể cắm như vậy làm em khó chịu ư?” Tần Dữ Ninh nắm lấy hai tay Tống Hàm đè xuống gối, trầm eo xuống cắm vào trong thân thể cô gái: “Bên trong Hàm Hàm vừa khít vừa nóng, hút đến hồn anh rể sắp bay mất…”
Côn ŧᏂịŧ nóng cháy bị hơi thịt mềm chặt khít mυ'ŧ cắn, hai mảnh môi âʍ ɦộ đầy đặn gắt gao kẹp chặt lấy thân côn ŧᏂịŧ. Tần Dữ Ninh bị kẹp tới dục tiên dục tử, rất muốn cứ vậy không kiêng nể gì mà cắm vào, thao hỏng thân thể kiều nộn của cô em vợ.
Nhưng hiện tại còn chưa tới thời cơ thích hợp, Tần Dữ Ninh chỉ có thể thu liễm, chịu đựng du͙© vọиɠ muốn cắm nguyên cây côn ŧᏂịŧ vào trong mà nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô em vợ, cắm nhẹ vào tiểu bức mê người kia.
Qυყ đầυ cứng nóng cắm sâu vào trong vách âʍ đa͙σ mẫn cảm, phát ra tiếng nước òm ọp cực kỳ dâʍ đãиɠ.
Khuôn mặt Tống Hàm đỏ như muốn nhỏ máu, thân thể bị đâm tới lắc lư liên hồi, nơi riêng tư vừa nóng vừa ngứa, không ngừng chảy nước.
Cô chỉ cảm thấy thân thể không còn là của chính mình. Vì sao anh rể đối xử với cô như vậy mà cô lại cảm thấy thật thoải mái? Thoải mái tới mỗi lỗ chân lông trên cơ thể đều nở ra, kɧoáı ©ảʍ tê ngứa tràn ngập toàn thân.
Tống Hàm không ngăn nổi phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, chân nhỏ kẹp lấy eo anh rể, mũi chân bị thao tới lắc lư qua lại.
Tối qua khi bị anh rể bắt nạt, trong phòng rất tối. Hiện tại, ngay giữa ban ngày ban mặt, cô có thể thấy rõ thân thể cường tráng của anh rể đang đè lên người cô, gương mặt anh tuấn gợi cảm bị tìиɧ ɖu͙© bao phủ, mồ hôi theo hàm dưới rõ ràng rơi xuống ngực cô.
Vυ' cô bị thao tới lắc lư, núʍ ѵú cọ xát lên l*иg ngực cứng rắn của người đàn ông, rất ngứa ngáy, rất khó chịu, hệt như bị anh rể ngậm vào miệng cắи ʍút̼.
Kɧoáı ©ảʍ tích lũy nơi tiểu bức. Trên thái dương Tống Hàm đã ướt đẫm mồ hôi, miệng không ngừng rêи ɾỉ gọi anh rể. Rất nhanh cô đã không chịu nổi, môi âʍ ɦộ run rẩy kẹp chặt lấy đại côn ŧᏂịŧ của người đàn ông, tiểu huyệt co rút chặt một hồi, trào ra lượng lớn mật thủy ấm áp.
“Nhanh như vậy đã cao trào…”
Tần Dữ Ninh bị kẹp tới sảng vô cùng, tay ôm thân thể cô gái, miệng hôn lấy hôn để: “Hàm Hàm thật mẫn cảm, mới bị anh rể cắm vài cái đã sảng tới phun nước. Hàm Hàm đúng là tiểu da^ʍ oa nước nhiều…”
“Không, em không phải…”
Hàm Hàm xấu hổ muốn chết, hai chân nhỏ giãy giụa muốn thoát khỏi sự cầm nắm của người đàn ông: “Anh rể quá xấu…”
“Anh rể xấu chỗ nào? Rõ ràng anh rể đã dùng đại côn ŧᏂịŧ thao em tới sảng như vậy…”
Bàn tay to của Tần Dữ Ninh nâng mông nhỏ của Tống Hàm lên, để cô nhìn thấy nơi riêng tư đang dính liền của hai người: “Hàm Hàm thật dâʍ đãиɠ, cắn đại côn ŧᏂịŧ của anh rể không bỏ, còn phun đầy nước ra ngoài, vẫn luôn dụ dỗ anh rể thao tiểu bức…”