*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm 1998, Đài Nam.
Tiệm đĩa nhạc số 32.
Rõ ràng trong tiệm đĩa nhạc để rất nhiều đĩa than cổ điển, nhưng bài hát đang được phát bên trong lại là LAST DANCE của Ngũ Bách, giọng hát khàn khàn vang vọng trong không gian, cộng thêm tiếng ve kêu thưa thớt đầu hè bên ngoài, khiến cho người ta có chút mơ màng buồn ngủ.
Cô gái ngồi sau quầy, nhắm mắt lại, say sưa nhẹ nhàng lắc đầu theo nhịp bài hát, cho đến khi có người đi tới trước mặt lúc nào cũng không biết.
Cộc cộc. Người nọ dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn ở quầy.
Cô gái chợt mở mắt ra, nhìn thấy hai người con trai mặc đồng phục cấp ba giống nhau đang đứng trước mặt mình, cậu con trai đứng ở phía trước mặt thích thú nhìn cô, còn cậu con trai phía sau thì vào lúc cô mở mắt ra, đã nhanh chóng nghiêng đầu.
Cô gái vội vàng cúi đầu, giả vờ nhìn vào sách giáo khoa, che giấu sự lúng túng.
“Bạn học, mình vừa nãy đã nói một đống, cậu có nghe thấy không?” Cậu con trai phía trước cười hỏi.
Cô chỉ cảm thấy lỗ tai nóng ran, căn bản không dám trả lời, cũng không dám ngẩng đầu nhìn người ta.
“Bài hát mà cậu vừa mới ngâm nga ấy, rất hay.” Cậu con trai lại nói, “Chính là bài hát đang được phát bây giờ, tên là gì nhỉ?”
Đầu cô càng cúi thấp hơn, ý thức được đối phương rất có thể là khách, cô dùng giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn trả lời: “Là LAST DANCE của Ngũ Bách.”
“Mình muốn mua, album này ở đâu vậy?” Cậu con trai hỏi lại.
Cô vẫn cúi đầu, duỗi ngón tay về góc ở phía trước: “Tủ đầu tiên ở góc, tên album là 《Sự kết thúc của tình yêu》.”
Hai cậu con trai đi tới, không bao lâu lại trở lại, vẫn là cậu con trai đó mở miệng trước nói: “Bạn học, không tìm thấy.”
“Vậy… chính là hết hàng rồi.” Cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ đầy nuối tiếc của cậu.
Cậu con trai đang định nói gì đó, cô nhanh chóng lấy ra một tờ giấy từ dưới quầy, rồi lại lấy ra một cây bút, nói với cậu: “Phiền cậu để lại tên và số điện thoại, sau khi hàng về mình sẽ liên lạc với cậu.”
Cậu con trai quay đầu lại, nhướng mày nhìn người bạn đi cùng ở sau lưng, ra hiệu cho cậu ấy tới viết, nhưng cậu ấy lại lắc đầu.
Cậu con trai không khách khí đẩy người bạn đi cùng về phía trước, nói: “Để lại thông tin của cậu đi! Sau khi nhận được điện thoại, thì chính cậu tới lấy.”
Nhưng người bạn đi cùng lại lui về, nói: “Cũng không phải là mình muốn mua mà, cậu để lại của cậu đi.”
Cậu con trai mặt đầy vẻ chịu không nổi, đành phải xoay người, cầm lấy tờ giấy lên, nhanh chóng ghi tên và số điện thoại của mình lên đó, mỉm cười đưa cho cô, nói: “Sau khi hàng về, nhất định phải gọi điện cho mình đó!”
Đây là lần đầu tiên có một người con trai mỉm cười dịu dàng như vậy với cô, cô bất giác sợ hãi trong lòng, tính cách xấu hổ trời sinh không biết làm sao, không dám rộng rãi mỉm cười đáp lại, mà chỉ có thể nhanh chóng cúi đầu xuống lần nữa, tránh tầm mắt của đối phương.
Cậu con trai kéo người bạn đi cùng rời đi.
Cô nhìn bóng lưng của hai cậu con trai cười đùa vui vẻ rời khỏi tiệm đĩa nhạc.
Cầm tờ giấy lên, trên đó viết tên là: Lý Tử Duy.
Nghĩ đến nụ cười của cậu con trai vừa nãy, cô không khỏi nhìn vào tờ giấy rồi mỉm cười, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, một giọng nói ở trước mặt cô vang lên: “Bạn học!”
Cô sợ hết hồn, vội vàng cất tờ giấy đi, lo lắng ngẩng đầu nhìn lên, lại là cậu ấy!
Cậu con trai vẫn tươi cười như cũ, hỏi: “Xin lỗi, vừa nãy quên hỏi tên của cậu.”
Cậu đặc biệt trở lại, chỉ là vì hỏi tên cô thôi sao?
Người luôn không nổi bật trong đám đông như cô, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người chú ý tới cô, hơn nữa còn là một cậu con trai đẹp trai như thế, nụ cười rạng rỡ như thế.
“Trần Vận Như.” Cô cúi đầu, khẽ trả lời.
“Cái gì?” Cậu con trai đưa tay lên tai, không nghe rõ cô đang nói gì.
Cô khẽ nghiến răng, lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt của cậu con trai, hơi tăng âm lượng: “Mình tên là Trần Vận Như.”
Cô rõ ràng nhìn thấy, cậu con trai đó vừa cười.
Vào khoảnh khắc đó, cô cảm thấy cuộc đời luôn ảm đạm của cô, lần đầu tiên được ánh mặt trời chiếu vào.
——— o ———
Lý Tử Duy.
Sau khi đi làm về từ cửa tiệm đĩa nhạc của cậu, trong lòng cô chỉ toàn ba chữ này.
Chỉ cần vừa nghĩ đến nụ cười của Lý Tử Duy, cô liền cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu, trái tim làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
Ngồi vào bàn, mở quyển nhật ký ra, muốn viết gì đó, rõ ràng trong ngực đang trào dâng những cảm xúc khó tả, nhưng cô lại không viết được chữ nào.
Không thể nào làm rõ suy nghĩ.
Tất cả điều này thật sự đột ngột.
Cuối cùng, cô khép quyển nhật ký, ngã xuống giường.
Vốn cho là nhất định sẽ không ngủ được, cho đến khi nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức, lúc này mới nhận ra trời đã sáng.
Chuyện xảy ra tối qua thật sự cứ như một giấc mơ.
Có lẽ, thật sự chỉ là một giấc mơ thôi.
Trải qua một đêm bình tĩnh lại, trở về với thực tại, cô đứng dậy như mọi khi, thay đồng phục, ra khỏi phòng đi tới phòng khách, TV vẫn đang bật, còn mẹ thì say khướt nằm dài trên ghế sô pha, lớp trang điểm trên mặt còn chưa tẩy, ví da và giày cao gót nằm rải rác cạnh ghế sô pha, trên TV đang phát tin tức tuyến tàu điện ngầm Trung Hoa Đài Bắc sẽ khai trương vào cuối năm nay.
Đài Bắc, rõ ràng là nằm trên cùng một hòn đảo, nhưng đối với Trần Vận Như mà nói, thì lại tựa như là một thế giới khác.
Đối mặt với người mẹ lúc nào cũng say khướt, cô cũng đã quen, bước tới đỡ mẹ dậy, rồi đỡ trở về phòng, mẹ còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu nửa mê nửa tỉnh thở về phía cô nồng nặc mùi rượu, cười nói: “Lâm đổng, uống thêm một ly nữa!”
Sau khi thu xếp cho mẹ xong, cô đi vào phòng em trai, kéo chăn bông, gọi nhỏ: “Trần Tư Nguyên, dậy đi.”
Người nằm dưới chăn bông không có chút phản ứng.
Bởi vì buổi tự học sớm có bài kiểm tra, nên giọng điệu của cô bất giác sốt ruột: “Trần Tư Nguyên, em nhanh lên một chút! Bữa sáng chị đã chuẩn bị xong, đồng phục cũng giúp em ủi sẵn rồi, em mau dậy đi, nếu không sẽ lại đến muộn đó!”
Chăn bông đột nhiên bị kéo mạnh, Trần Tư Nguyên tức giận thức dậy quát chị gái mình: “Em đến muộn thì có liên quan gì tới chị? Ai bảo chị giúp em chuẩn bị những thứ này? Chị lo cho bản thân đi!” Quát xong, em ấy thối mặt nhảy xuống giường, lúc đi vào phòng tắm còn cố tình đóng sầm cửa lại.
Cô ẩn nhẫn, không nói một lời.
Đây chính là người nhà của cô.
Người cha thì nợ nần chẳng biết đi đâu, mẹ thì là người bán rượu mua say hàng đêm, em trai thì là học sinh cấp hai mắc “hội chứng tuổi dậy thì” [1] vô cùng nghiêm trọng, bọn họ đều chỉ quan tâm đến bản thân, không có một ai quan tâm đến cô.
[1] Hội chứng tuổi dậy thì: chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì. Các biểu hiện của hội chứng này có thể tạm miêu tả như sau: sống khép kín hay tách biệt với thế giới bên ngoài, thậm chí tách biệt cả với gia đình; giao tiếp xã hội kém, nhút nhát; Sợ bị mọi người đối xử như trẻ con; Thường không bị ảnh hưởng bởi xu thế xã hội, đôi khi yêu thích các nền văn hóa ngoại lai một cách thái quá; Tin tưởng vào sức mạnh siêu nhiên, tự cho rằng mình có các năng lực ấy, hoang tưởng rằng mình có sức mạnh vĩ đại nào đó và tin rằng điều đó rất “ngầu”, song thực chất mọi người xung quanh sẽ cảm thấy thật thảm hại, không bình thường.
Đeo cặp sách, rời khỏi nhà, đi tới trước biển trạm xe buýt, thì vừa vặn nhìn thấy xe buýt chạy ngang qua, cô đành phải đợi chuyến xe tiếp theo, lần này chắc chắn sẽ bị muộn thôi.
Lấy máy Walkman [2] trong cặp ra, nhưng lại phát hiện đã hết pin, rõ ràng hôm qua mới thay pin mà, chẳng lẽ hỏng rồi sao?
[2] Walkman:Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy?
Cô chán nản cất máy Walkman vào cặp, lúc này đột nhiên có hai chiếc xe máy một trước một sau đi ngang qua trước mặt cô.
Người lái xe nhìn thấy cô, phanh gấp lại, sau đó dùng chân từ từ lùi xe, quay trở lại trước mặt cô.
“Trần Vận Như?”
Cô sửng sốt, ngẩng đầu lên, vậy mà lại là Lý Tử Duy và bạn của cậu!
“Tại sao cậu còn chờ xe buýt thế? Không sợ đến muộn à?” Lý Tử Duy hỏi.
Cô không biết phải trả lời như thế nào, dứt khoát cúi đầu xuống, tránh tầm mắt của hai người bọn họ.
Giống như đã quá quen với tính cách không được tự nhiên, thẹn thùng của cô, Lý Tử Duy mỉm cười, dừng xe, lấy một cái mũ bảo hiểm khác trong cốp xe dưới yên xe máy đưa cho cô, nói: “Bọn mình chở cậu đến trường!”
Cô chần chừ nhìn cái mũ bảo hiểm kia, một lúc lâu mới nói nhỏ: “Chúng ta đều còn là học sinh cấp ba, đi xe máy không phải là vi phạm nội quy của trường sao?”
Lý Tử Duy và bạn liếc nhìn nhau, hai người đều bật cười.
Cô lại không biết lời cô vừa nói, có chỗ nào buồn cười.
“Tay của mình rất mỏi đấy! Nếu cậu còn không lên xe, thì ngay cả bọn mình cũng sẽ đến muộn đó.” Lý Tử Duy nói.
Cô đấu tranh trong lòng một hồi, nhớ tới bài thi tự học sáng nay, khẽ nghiến răng, đưa tay cầm lấy mũ bảo hiểm, nhưng cô vừa đội mũ bảo hiểm lên, thì Lý Tử Duy lại đột nhiên quay đầu nháy mắt với người bạn, rồi sau đó lên xe đạp ga, bản thân vậy mà lại phóng đi trước!
Cô đứng ngẩn người tại chỗ, cho đến khi cậu bạn của cậu có chút xấu hổ đẩy xe tới trước mặt, nói: “Lên đây đi! Mình chở cậu đến trường.”
Nhìn chiếc xe máy của Lý Tử Duy nhanh chóng đi xa, cô cảm thấy một nỗi mất mát mãnh liệt, nhưng đối mặt với sự tốt bụng của một cậu con trai khác, cô cũng không tiện từ chối, nên lặng lẽ lên xe.
Cô chưa bao giờ được một người con trai chở bằng xe máy, hai tay cô giữ chặt tay vịn phía sau, người cứng đờ, cậu bạn chở cô nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của cô từ gương chiếu hậu, thì không nhịn được nói: “Cậu có muốn bám vào vai mình không? Như vậy an toàn hơn.”
Cô không trả lời, hai tay vẫn nắm chặt tay vịn phía sau, cậu bạn thấy vậy, thì giảm tốc độ lại, khoảng cách với Lý Tử Duy ở phía trước càng ngày càng xa.
Lý Tử Duy lái xe đến ngã tư, quay đầu lại thấy hai người bọn họ vẫn còn đang chạy từ từ tới, không nhịn được kêu: “Mạc Tuấn Kiệt, cậu là con rùa à! Sắp muộn rồi mà chạy xe chậm như vậy?” Nói xong thì đèn xanh vừa vặn bật lên, cậu đạp ga, rồi lại biến mất không thấy bóng dáng.
Mạc Tuấn Kiệt bất lực, đành phải nghiêng đầu nói với Trần Vận Như: “Nếu còn đi chậm nữa, thì sẽ làm cậu đến muộn mất, cho nên mình sẽ tăng tốc độ.”
“Được.” Cô gật đầu.
“Cậu… phải giữ chặt đó!” Mạc Tuấn Kiệt nói xong liền bắt đầu tăng tốc, cả người cô gái phía sau lập tức nghiêng về phía trước, hai tay không tự chủ mà ôm lấy eo của cậu ấy, cậu ấy không nhịn được vui mừng trong lòng, đạp ga, rất nhanh liền đuổi kịp Lý Tử Duy.
Dọc đường đi, Mạc Tuấn Kiệt thỉnh thoảng liếc trộm gương chiếu hậu, khóe miệng nở nụ cười, nhìn cô gái trong gương chiếu hậu.
Xe máy tăng tốc nhanh chóng chạy đến gần trường học, bọn họ dừng xe máy trong một con hẻm hẻo lánh, Trần Vận Như không nhịn được hỏi: “Tại sao nhất định phải dừng ở đây?”
Lý Tử Duy trả lời: “Không phải cậu vừa mới nói, đi xe máy là vi phạm nội quy của trường à, vả lại hai bọn mình còn chưa có bằng lái xe, nếu như bị giám thị nhìn thấy, thì nhất định sẽ bị ghi lỗi nặng.”
Lời vừa mới dứt, thì sau lưng ba người truyền đến giọng nói lạnh lùng của giám thị ——
“Biết thì tốt! Sau khi tan học tất cả đến phòng giám thị viết bản kiểm điểm!”
——— o ———
Giọng nói của thầy giám thị vang vọng khắp phòng giám thị: “Viết xong bản kiểm điểm mới được phép về nhà! Nhất là em, Lý Tử Duy, viết thật tốt cho tôi, đừng có lộn xộn!” Thầy giám thị nói xong thì tạm thời rời đi.
Trần Vận Như không nói lời nào, ngoan ngoãn ngồi vào bàn viết bản kiểm điểm, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy ảo não. Nhưng nghĩ đến Lý Tử Duy ở ngay bên cạnh mình, thì lại không khỏi vui mừng, cô viết được một chút thì lại thỉnh thoảng lén nhìn về phía Lý Tử Duy, thấy cậu ấy hoàn toàn không thể ngồi yên một chỗ, viết được mấy chữ liền bắt đầu làm càn vẽ nguệch ngoạc, sau đó ngửa cổ nhìn lén bản kiểm điểm của Mạc Tuấn Kiệt, còn nói: “Mạc Tuấn Kiệt, cho mình mượn xem bản kiểm điểm viết như thế nào.”
Mạc Tuấn Kiệt lại cố tình lấy tay che nội dung mình viết, Lý Tử Duy dứt khoát vò tờ giấy trong tay thành một cục ném qua chỗ cậu ấy, hai người bắt đầu đùa giỡn. Trần Vận Như đang muốn ngăn cản, thì một đám nam sinh đi qua, thấy hai nam một nữ trong phòng giám thị, thì không nhịn được lớn tiếng đùa giỡn ——
“Tán gái đến mức phải viết bản kiểm điểm, cũng quá khoa trương đi?”
“Vậy rốt cuộc trong hai đứa mày thì đứa nào đang tán gái vậy?”
“Bản thân cậu không biết nhìn à! Rõ ràng là tam giác tình yêu đấy!”
Vẻ mặt của Lý Tử Duy và Mạc Tuấn Kiệt lập tức trầm xuống, bực bội trở lại chỗ ngồi.
Lúc này có hai nữ sinh đi tới, tình cờ lại là bạn học cùng lớp của Trần Vận Như, khi các cô ấy thấy một Trần Vận Như chưa bao giờ có cảm giác tồn tại lại cùng viết bản kiểm điểm trong phòng giám thị với hai nam sinh, thì đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không nhịn được nói ——
“Này, thật sự là Trần Vận Như kìa… Tại sao cậu ta lại bị giám thị phạt chung với lớp tám?” Một nữ sinh thấp giọng hỏi.
Một nữ sinh khác trả lời: “Cậu không biết sao? Hai người lớp 8 đó, hôm nay lái xe máy chở cậu ta đến trường, kết quả bị giám thị bắt tại trận!”
“Thật hay giả vậy? Trần Vân Như á! Cậu ta không phải là không thân với ai cả sao? Sao có thể hòa hợp với hai đứa con trai đó như vậy?”
“Người ta chỉ kết giao hai cậu bạn trai nên không có thời gian đó, làm sao có thời gian quan tâm chúng ta chứ?”
Sau khi hai nữ sinh kia nói xong thì khẽ cười một tiếng, một người trong đó còn đặc biệt nhìn Trần Vận Như một cái.
“Rầm” một tiếng, Lý Tử Duy cố tình đạp đổ một cái ghế trống, làm hai nữ sinh kia sợ đến lập tức im lặng.
Lý Tử Duy trừng mắt nhìn hai nữ sinh kia, nói: “Bà tám! Có gan thì tiếp tục nói đi!”
Hai nữ sinh không dám gây chuyện, cúi đầu bước nhanh rời đi.
Những lời đó, Trần Vận Như đều nghe thấy từ đầu đến cuối, nhưng cô không nói gì, chỉ cúi đầu, tiếp tục viết bản kiểm điểm.
Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Cô không thích trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Thầy giám thị trở lại.
Cô đưa bản kiểm điểm cho thầy giám thị, thầy giám thị dặn dò mấy câu sau này đừng vi phạm nội quy nữa, rồi để cho cô về.
Cô đeo cặp, như thể sợ bị người ta nhìn thấy, cúi đầu bước nhanh ra khỏi trường.
Nhưng mà lúc cô đi tới cổng trường, thì sau lưng mơ hồ truyền tới người gọi tên cô ——
“… Trần Vận Như…”
Cô không dừng lại, mà còn đi nhanh hơn, gần như bắt đầu chạy.
“Trần Vận Như!” Người phía sau đuổi theo, túm lấy dây đeo cặp của cô, “Gọi mà cậu còn đi nhanh hơn thế? Cậu chạy nhanh như vậy làm gì? Không lẽ, vì mấy lời nói bậy bạ của những đứa hồi nãy, mà cậu bắt đầu ghét bọn mình, không muốn ở cùng một chỗ với bọn mình đấy chứ?”
Cô không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì Lý Tử Duy nói hoàn toàn không sai, cô thật sự chỉ muốn tránh tầm mắt của mọi người, mà cách duy nhất, chính là tránh xa hai người này.
Lý Tử Duy đi vòng đến trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Cậu có thể ghét mình, nhưng cậu không thể ghét Mạc Tuấn Kiệt đấy.”
Mặt cô đầy vẻ khó hiểu.
Lý Tử Duy nở một nụ cười tinh quái, chỉ vào Mạc Tuấn Kiệt đang đứng phía sau cô: “Bởi vì, mình không muốn nhìn thấy bạn thân nhất của mình, bị người mà cậu ấy thích ghét.”
Trần Vận Như mở to hai mắt, phải mất vài giây sau cô mới hoàn hồn lại.
Đây có tính là… lời tỏ tình không?
Chỉ là không phải chính Lý Tử Duy tỏ tình, mà là cho Mạc Tuấn Kiệt?
Mạc Tuấn Kiệt vội vàng đi tới bịt miệng Lý Tử Duy, định giải thích với cô: “Đừng để ý đến cậu ấy, cậu ấy nói nhảm đấy.”
Lý Tử Duy kéo tay của Mạc Tuấn Kiệt ra, nói, “Mình đang nói nhảm sao? Tốt nhất là cậu không thích Trần Vận Như chút nào đi.” Sau đó cậu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn người bạn thân của mình, hỏi ngược lại, “Nếu như cậu không thích cậu ấy, vậy thì mình có thể theo đuổi cậu ấy không?”
Trần Vận Như nghe vậy, mắt mở to hơn, đồng thời nhịp tim cũng tăng nhanh.
Trong khoảnh khắc đó cô đã hiểu tâm ý của mình, đồng thời cũng cảm thấy áy náy với một Mạc Tuấn Kiệt ân cần, không nói quá nhiều.
Lý Tử Duy cố tình đi tới trước mặt cô, thậm chí còn đưa tay khoác lên vai cô, nói với Mạc Tuấn Kiệt: “Mình nghĩ, Trần Vận Như chắc sẽ không để bụng mình theo đuổi cậu ấy nhỉ?”
Cô chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức dường như sắp nhảy ra khỏi miệng.
Lý Tử Duy… là nghiêm túc sao?
“Lý Tử Duy!” Mạc Tuấn Kiệt quả nhiên có hơi tức giận, nhìn chằm chằm bạn mình.
Lý Tử Duy cười lớn, buông tay xuống lùi lại vài bước, nói với Mạc Tuấn Kiệt: “Nói đùa thôi mà! Cô gái mà người anh em đã thích, thì mình sẽ không có hứng thú đâu!” Sau khi nói xong lại quay đầu nhìn Trần Vận Như, “Hôm nay bởi vì cậu, mà bọn mình đều bị ghi một lỗi nặng, còn bị phạt viết bản kiểm điểm, cậu muốn bồi thường cho bọn mình như thế nào?”
Trần Vận Như chỉ cảm thấy bản thân tựa như đang đi tàu lượn siêu tốc, vừa mới bay lên trên trời, phút chốc lại rơi xuống nơi thấp nhất.
Hóa ra Lý Tử Duy chỉ là nói đùa.
Không muốn để lộ sự mất mát mãnh liệt trong lòng, nên cô chỉ cúi thấp đầu xuống như mọi khi, miệng lẩm bẩm: “Kỳ lạ…”
“Lý Tử Duy, đừng quậy nữa.” Mạc Tuấn Kiệt có chút lúng túng.
Lý Tử Duy phớt lờ cậu ấy, nói với Trần Vận Như: “Được rồi, để bồi thường cho mình, hôm nay phạt Mạc Tuấn Kiệt đưa cậu về nhà!” Cậu vỗ vai Mạc Tuấn Kiệt, nói với cậu ấy: “Bồi dưỡng tình cảm cho tốt vào, đừng lãng phí hôm nay chúng ta bị ghi lỗi nặng đấy.” Sau đó vẫy tay, tiêu soái bỏ đi.
Mạc Tuấn Kiệt muốn đuổi theo, nhưng lại không đành lòng bỏ lại Trần Vận Như một mình, cậu ấy dè dặt quan sát cô, phát hiện cô dường như đang nói gì đó, nhưng cô đứng ở bên phải cậu ấy, mà tai phải lại không nghe được, nên hướng tai trái về phía cô, hỏi: “Cậu vừa mới nói gì vậy? Mình không chú ý nghe lắm, có thể nói lại lần nữa được không?”
“Mình nói, cậu ấy đáng ghét như vậy, làm sao mà cậu có thể chịu được cậu ấy thế?” Trần Vận Như trầm giọng nói.
Mạc Tuấn Kiệt chỉ mỉm cười, trả lời: “Cậu ấy vừa vô tư lại vừa thích làm trò đùa giỡn, có đôi khi thật sự làm cho người ta khó chịu, nhưng mà…” Cậu ấy nhìn bóng lưng rời đi của Lý Tử Duy, thốt ra lời thật lòng, “Nếu như cậu biết cậu ấy lâu hơn một chút nữa, thì sẽ biết cậu ấy là người bạn tốt nhất trên thế giới này.”
Trần Vận Như ngước mắt nhìn Mạc Tuấn Kiệt, sau đó nhìn ánh mắt của cậu ấy, nhìn về bóng lưng đã đi ra cổng trường của Lý Tử Duy.
Mạc Tuấn Kiệt đi ở phía sau cô, vẫn luôn giữ khoảng cách không xa không gần giữa hai người.
Dọc đường đi, cô cứ cúi gằm mặt bước đi, không nói một lời nào, cậu con trai phía sau cũng im lặng, đi theo phía sau như muốn bảo vệ cô. Nhưng điều này quả thật có hơi kỳ quái, cô rốt cuộc cũng không nhịn được mà dừng bước, quay đầu lại, nhưng lại tránh giao mắt với Mạc Tuấn Kiệt, nhỏ giọng nói: “Mình tự đi về nhà cũng được, cậu không cần đưa mình đâu, như thế này rất kỳ quái.”
Mạc Tuấn Kiệt vội vàng giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, chỉ là mình về nhà cũng vừa vặn đi con đường này mà thôi, thật đấy.”
“Nhưng mà không phải buổi sáng cậu đi xe máy đi học sao? Tại sao còn phải đi bộ về nhà?” Cô hỏi.
“Ờ… cậu quên rồi sao? Buổi sáng đã bị giám thị phát hiện, thì sao bây giờ mình dám chạy xe về được? Nói không chừng giám thị đang ở bên đó chờ chặn mình đấy!” Mạc Tuấn Kiệt vội vàng nghĩ ra lý do.
Đương nhiên, đây không phải là đường về nhà của cậu ấy.
Đương nhiên, cậu ấy cũng không phải sợ giám thị chặn cậu ấy.
Cậu ấy chỉ là muốn chậm rãi đi bộ về nhà với cô mà thôi.
Trần Vận Như dường như tin vào lý do của cậu ấy, gật đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước, nhưng lần này cô không bước nhanh như thế nữa, Mạc Tuấn Kiệt vội vàng đuổi theo, cuối cùng đi bên cạnh cô.
Dù sao cũng phải tìm được đề tài chứ? Nếu không hai người cứ đi như thế này sẽ rất lúng túng, cũng may, ngay vào lúc Mạc Tuấn Kiệt đang đau đầu không biết nên tìm đề tài gì, thì Trần Vận Như chủ động lên tiếng: “Cậu và Lý Tử Duy quen nhau từ rất lâu rồi sao?”
Mạc Tuấn Kiệt gật đầu: “Ừm, quen từ rất lâu, từ hồi tiểu học đã quen.”
Hóa ra là bạn học tiểu học à, chả trách tình cảm có vẻ tốt như vậy. Trần Vận Như nghĩ.
“Vậy các cậu…” Cô do dự một chút, “Làm sao lại trở thành bạn thân vậy?”
“Câu hỏi này, có hơi khó trả lời.” Mạc Tuấn Kiệt cố tình tỏ ra khó xử.
Trần Vận Như cho là mình đã nói sai, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, là câu hỏi của mình quá kỳ lạ.”
Thật ra cô không biết phải hòa đồng với mọi người như thế nào, đừng nói là bạn thân, bên cạnh cô ngay cả một người gọi là bạn cũng không có, cho nên khi cô nghe thấy Lý Tử Duy dễ dàng nói ra từ “bạn thân” như vậy, trong lòng cảm thấy có một chút hâm mộ, cũng có một chút tò mò, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trở thành bạn thân của người khác?
Mạc Tuấn Kiệt suy nghĩ một lúc, lấy ra một thứ gì đó từ trong cặp của mình, đưa tới trước mặt cô.
Đó là một cái máy trợ thính.
Trần Vận Như mặt đầy hoài nghi nhìn cậu ấy.
Mạc Tuấn Kiệt nói: “Đây là máy trợ thính. Thật ra thì vừa nãy không phải là mình không chú ý nghe cậu nói, mà là bởi vì mình không đeo cái này.” Cậu ấy vừa nói vừa chỉ vào tai phải của mình, “Tai phải của mình hoàn toàn không nghe được âm thanh.”
Trần Vận Như sửng sốt một chút, không nhịn được muốn xin lỗi lần nữa: “Thật xin lỗi, mình không phải cố ý ——”
Mạc Tuấn Kiệt cười lắc đầu: “Không cần phải luôn xin lỗi vậy đâu, chuyện này cũng không phải lỗi của cậu.” Dừng một chút, “Không phải cậu vừa mới hỏi mình, mình và Lý Tử Duy làm sao lại trở thành bạn thân sao? Cũng là bởi vì nó.” Cậu ấy cúi đầu nhìn máy trợ thính trong tay.
“Từ nhỏ đến lớn, bởi vì vật này, mà mình không biết đã chịu bao nhiêu ánh mắt khác thường, mọi người chỉ cần thấy mình đeo máy trợ thính, thì nếu không phải cười mình là đồ điếc, thì chính là dùng ánh mắt giống như nhìn thấy quái vật mà nhìn mình, nếu không, thì chính là mặt đầy vẻ thương hại, giống như mình thật sự rất đáng thương vậy.” Mạc Tuấn Kiệt cười tự giễu một cái, “Ngoại trừ thằng ngốc Lý Tử Duy đó.”
“Cậu ấy… làm gì?” Trần Vận Như tò mò hỏi.
“Vào năm lớp ba tiểu học, mình và cậu ấy gặp nhau lần đầu tiên, cậu ấy cầm cây kem trong tay, mặt đầy vẻ hâm mộ nhìn vào chiếc máy trợ thính trên tai mình, hỏi mình đó là cái gì. Mình nói tai mình không thể nghe được, phải đeo nó mới nghe được âm thanh, thì cậu ấy lại nói quá ngầu, cứ một mực bảo mình cho cậu ấy mượn đeo, thắc mắc nếu như cậu ấy đeo vào, thì sẽ nghe thấy âm thanh gì.”
Trần Vận Như nghe cậu ấy kể lại chuyện cũ, tưởng tượng ra dáng vẻ nghịch ngợm lúc mười tuổi của Lý Tử Duy, không nhịn được cũng mỉm cười.
“Mình còn chưa kịp trả lời, thì cậu ấy đã bẽ đôi cây kem trên tay, chia cho mình một nửa, nói là mời mình ăn kem, muốn mình cho cậu ấy mượn máy trợ thính. Sau đó cậu ấy liền đeo máy trợ thính của mình chạy khắp nơi, bảo là muốn dò tín hiệu của người ngoài hành tinh, làm cho những bạn học khác cũng thấy thú vị, tan học đều chạy đến chỗ mình mượn máy trợ thính, dần dần chẳng còn ai quan tâm đến việc tai phải của mình có nghe thấy hay không nữa.”
Sau khi Mạc Tuấn Kiệt nói xong, nhìn thấy vẻ mặt không còn phòng bị và lúng túng của Trần Vận Như nữa, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đây chính là sự khởi đầu của việc mình và cậu ấy trở thành bạn thận.” Cậu ấy nói.
Trần Vận Như gật đầu, hai người tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước.
Một lúc sau, Mạc Tuấn Kiệt mở miệng: “Câu hỏi của cậu, mình đã trả lời rồi, bây giờ có thể đổi lại mình hỏi cậu được không?”
Cô gật đầu một cái.
“Cậu có để ý mình có một bên tai không nghe được không?” Cậu ấy hỏi.
Cô lắc đầu: “Không đâu.”
“Vậy bắt đầu từ bây giờ, cậu cũng giống như Lý Tử Duy, đều là bạn thân của mình.”
Bước chân của cô hơi chậm lại, đồng thời trái tim cũng ấm lên.
Thật sao? Bắt đầu từ bây giờ, cô đã có bạn thân.
Mặc dù cô không có phản ứng quá mãnh liệt đối với Mạc Tuấn Kiệt, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và cậu ấy đã kéo gần lại không ít, sự thân thiện và chu đáo của cậu con trai này làm cho cô không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Như thể cậu ấy có thể cảm nhận được sự bất lực và tối tăm sâu thẳm trong cơ thể đã chiếm lấy cuộc sống của cô lúc đó.
Hai người con trai cứ như vậy mà đột ngột bước vào cuộc đời cô, dường như đã mang tới ánh mặt trời cho cuộc đời cô.
Khi đó, cô đã cho là như vậy.
Ôm tâm trạng vui vẻ hiếm có trở về nhà, vừa mới bước vào cửa nhà, cô đã cảm nhận được một phần nặng nề bất thường.
Người cha đã lâu không về nhà, vậy mà lại ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách với mẹ, vẻ mặt đều rất nghiêm nghị. Mẹ thấy cô về, lập tức nói: “Vận Như, con lại đây một chút, ba mẹ có chuyện muốn nói.”
Trong lòng cô mơ hồ hiện lên một linh cảm không tốt, chậm rãi bước đến trước mặt hai người, ngồi xuống, đặt cặp xuống.
Hai người cha mẹ nhìn nhau, mẹ hỏi cha: “Ông nói hay là tôi nói?”
“Bà nói đi!” Cha quay đầu lại, không thèm nhìn Vận Như.
Mẹ quay đầu, nhìn cô nói, “Vận Như, mẹ nghĩ con cũng đã trưởng thành rồi, có một số việc cũng có thể biết rồi. Những năm này mẹ và ba con không sống chung với nhau, con hẳn đã biết lý do đúng không?”
Mặt cô không chút biểu cảm, một lúc sau, mới chậm rãi gật đầu.
Mẹ còn nói: “Thật ra thì có rất nhiều chuyện, cũng nên có kết quả từ lâu rồi, chúng ta cũng không muốn kéo dài thêm nữa, cho nên hôm nay mẹ và ba của con quyết định ly hôn, nhưng trước đó, chúng ta phải phải bàn bạc quyền nuôi con thuộc về…”
Trần Vận Như đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, cầm cặp lên rồi xoay người muốn trở về phòng: “Hôm nay con còn có rất nhiều bài tập phải làm.”
Cô không biết! Cô không muốn quan tâm!
Đây là chuyện giữa người lớn với nhau, tại sao phải kéo cô vào?
Nhưng mẹ lại cố tình nắm lấy tay cô, bắt đầu hỏi cô: “Bài tập có thể làm sau mà. Mẹ chỉ hỏi con một câu, sau khi mẹ và ba con ly hôn, con muốn theo ai?”
Lúc này người cha đang ngồi trên sô pha cũng lên tiếng: “Không cần lo cho chúng ta, cứ nói thẳng con muốn theo ai?”
Cô chợt hiểu ra một điều, lạnh lùng chất vấn cha mẹ trước mặt: “Tại sao lại hỏi con?”
Mẹ và cha liếc nhau, thiếu chút nữa nặn ra một nụ cười nói: “Đương nhiên là bởi vì tôn trọng con rồi.”
“Vậy còn Trần Tư Nguyên thì sao? Hai người đã hỏi em ấy chưa?” Cô hỏi.
Cha ngay lập tức trả lời: “Không cần hỏi, Tư Nguyên nhất định sẽ theo ba.”
Mẹ nghe thấy lập tức phản bác: “Tư Nguyên nói muốn theo ông khi nào?”
Cha cười lạnh một tiếng: “Bà cũng không nghĩ lại xem bây giờ mình đang làm công việc gì? Bà muốn con trai của tôi sống với một người phụ nữ như bà sao? Nói đùa! Tư Nguyên đương nhiên là theo tôi!”
“Ông nói mà không biết xấu hổ sao?” Mẹ giận đến đỏ bừng mặt, “Nếu như không phải trước đây ông thiếu nợ, lại bỏ đi biệt tăm biệt tích, thì tôi có cần làm loại việc đó không?”
Cha cũng lười tiếp tục tranh cãi, xua tay một cái, đứng dậy nói: “Dù sao chúng ta đã nói xong rồi, mỗi người dẫn một đứa, tôi dẫn Tư Nguyên, bà dẫn Vận Như.”
“Ông dựa vào cái gì chứ? Mấy năm nay ông có chăm sóc bọn nó không? Tư Nguyên là của tôi!” Mẹ cũng không chịu thua kém.
Trần Vận Như nghe thấy người mà bọn họ muốn là Tư Nguyên, hoàn toàn không có ai để ý đến cảm xúc của cô, cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, hét lên với hai người: “Đủ rồi! Hai người đừng cãi nhau nữa! Nói cái gì mà tôn trọng con, thật ra thì hai người hỏi con muốn theo ai, là bởi vì không ai cần con, có phải không?!”
Hai người đều sửng sốt, sau đó giống như bị nói trúng nỗi lòng, trên mặt thoáng qua sự chột dạ.
Mẹ định giải thích, nhưng đối mặt với ánh mắt đầy căm hận và tủi thân của con gái, lập tức hiểu được lời mình vừa nói đã tổn thương cô như thế nào.
“Vận Như, chúng ta thật sự không phải là…”
Trần Vận Như không muốn nghe.
Cô chạy ra khỏi nhà, “rầm” một tiếng, nặng nề đóng cửa lại.
Một mình cô bước đi vô định trên phố, không biết nên đi đâu.
Điều đáng sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra, không có ai cần cô, không có ai quan tâm cảm xúc của cô.
Bọn họ đều chỉ nghĩ đến bản thân.
Nước mắt cứ như vậy rơi không ngừng, cô không lo được nhiều như vậy, vừa đi vừa khóc, mặc cho nỗi buồn trút ra.
“Trần Vận Như?”
Cô sửng sốt.
Giọng nói này thật quen thuộc.
Vội vàng quay đầu lại, quả nhiên là Lý Tử Duy, cô nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Lý Tử Duy giơ hộp mỳ hải sản, cười nói: “Đói bụng, đi ra ngoài mua đồ ăn đêm. Còn cậu? Đã muộn thế này sao còn đi lung tung trên đường, hơn nữa còn mặc đồng phục?”
Bị hỏi như vậy, cô mới nhớ ra nguyên nhân vì sao giờ này rồi mà còn đi lang thang bên ngoài không muốn về nhà, hốc mắt lại không kìm được đỏ lên, nước mắt chực trào ra.
Lý Tử Duy thấy vậy, lập tức thu hồi cảm xúc nô đùa, giọng điệu dịu đi: “Tâm trạng của cậu hình như không tốt lắm, có muốn nói chuyện một chút không? Cho dù mình không giúp được gì, thì nói ra cũng sẽ thoải mái hơn.”
Trần Vận Như nhìn cậu, trong lòng chần chừ không biết có nên nói với cậu hay không, nhưng dù sao cũng là việc xấu trong nhà, cô không muốn để người ngoài biết, nhưng mà… có lẽ giống như Lý Tử Duy nói, cô thật sự rất cần một người có thể lắng nghe cô nói, nếu không cô thật sự sẽ cảm thấy toàn thế giới đều bỏ rơi cô…
Lý Tử Duy thấy cô do dự, dứt khoát nói: “Như vậy đi! Mình dùng một bí mật, đổi lấy bí mật của cậu, như thế nào? Như vậy thì điểm yếu của mình sẽ nằm trong tay của cậu, cậu không cần phải lo lắng mình sẽ to mồm nói bậy khắp nơi.”
Nghe Lý Tử Duy nói như vậy, cô cuối cùng cũng hơi buông lỏng phòng bị.
“Vậy… cậu hứa với mình, tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai biết?” Cô vẫn có chút không yên lòng hỏi.
“Không thành vấn đề!” Cậu vỗ ngực một cái.
“Bạn thân nhất cũng không được nói.”
Vậy có nghĩa là, ngay cả Mạc Tuấn Kiệt cũng không thể biết.
“Mình hứa với cậu.” Lý Tử Duy sảng khoái nói.
Gió đêm hè chậm rãi thổi qua, bên trong sân trượt patin của công viên, hai người ngồi trên mặt đất.
Mặc dù hộp mỳ hải sản nóng hổi trên tay đang nguội dần, nhưng Lý Tử Duy lại không thèm quan tâm, chỉ chăm chú nghe cô gái bên cạnh kể tâm sự.
Cô nói, ba mẹ của cô muốn ly hôn, nhưng đều chỉ cần em trai, chứ không cần cô.
“Chỉ vì mình là con gái sao? Bọn họ hoàn toàn không hề nhắc đến tên mình, một lần cũng không có…” Cô khẽ nói.
Ngay cả trong mắt của người nhà, cảm giác tồn tại của cô cũng yếu đến như vậy, có thể bị bỏ qua bất cứ lúc nào?
Một túi khăn giấy đột nhiên được đưa tới trước mặt cô, cô sững sờ, không nhận lấy, mà quay đầu, quật cường lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, cố ra vẻ mạnh mẽ, nói: “Mình sẽ không bởi vì bọn họ mà buồn đâu! Nói gì mà muốn cho mình lựa chọn chứ, thật ra thì mình căn bản không có quyền lựa chọn. Mình đã quyết định, cho dù kết quả ra sao, thì mình cũng không muốn làm người bị bỏ lại đâu!”
“Vậy cậu đã nghĩ nên làm như thế nào chưa?” Lý Tử Duy làm như không có chuyện gì lấy lại khăn giấy.
Cô sụt sịt, nói: “Mình đã muốn rời khỏi đây từ lâu, cho nên mới đi làm thêm ở cửa tiệm đĩa nhạc để tiết kiệm tiền. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, mình muốn đi học đại học ở các tỉnh thành phố khác, một mình dọn ra ngoài đi học.”
Lý Tử Duy ra sức gật đầu: “Rất tốt, mình ủng hộ cậu.”
Cô ngập ngừng không tự tin: “Cậu thật sự cảm thấy mình có thể làm được sao?”
Lý Tử Duy động viên cô: “Mình tin cậu nhất định có thể làm được.”
Một dòng điện ấm áp từ từ dâng lên từ sâu trong cơ thể cô, cô đột nhiên cảm thấy thế giới này tràn đầy hy vọng, mà cô đã bắt đầu mong chờ cuộc sống tự lập sau khi tốt nghiệp.
Sau đó, cô nghĩ đến cảnh mình vậy mà lại khóc khó coi như thế trước mặt Lý Tử Duy, nên bắt đầu cảm thấy hơi mất tự nhiên, không nhịn được mà nhìn đi chỗ khác, thấp giọng nói: “Mình đã nói bí mật của mình rồi, vậy bí mật của cậu thì sao?”
Đầu tiên Lý Tử Duy nhìn bầu trời đầy sao trước, sau đó mới nhìn cô nói: “Bí mật của mình à, ngay cả Mạc Tuấn Kiệt cũng không biết đâu. Cậu phải giữ bí mật với cậu ấy, mình mới nói cho cậu.”
Cô nghiêm túc gật đầu, đồng thời trong lòng cũng có chút vui mừng.
Là bí mật mà ngay cả người bạn thân Mạc Tuấn Kiệt của cậu cũng không biết, như vậy có phải có nghĩa là, Lý Tử Duy cũng coi cô là bạn thân, thậm chí là, còn thân hơn Mạc Tuấn Kiệt sao? Hay là ở trong lòng của Lý Tử Duy, cô còn quan trọng hơn Mạc Tuấn Kiệt?
Cô không thể nào ngăn mình không suy nghĩ bậy bạ, lúc này chỉ nghe Lý Tử Duy mở miệng nói: “Mình hoàn toàn hiểu được tâm trạng vừa nãy của cậu. Thật ra thì ba mẹ mình cũng giống vậy, ngoài mặt thì cho mình quyền lựa chọn, nhưng bọn họ đã sớm đưa ra quyết định thay mình rồi.”
Lý Tử Duy cúi đầu xuống, nhìn bữa ăn đêm đã nguội, lãnh đạm nói: “Ba mẹ mình đã làm xong thủ tục nhập cư rồi, chờ sau khi mình tốt nghiệp trung học, thì cả nhà sẽ định cư ở Canada.”
Cô sửng sốt một hồi: “Cậu sẽ định cư ở Canada á?” Sau đó nghĩ, cậu nói bí mật này không thể nói cho Mạc Tuấn Kiệt biết, chẳng lẽ… “Cậu không cho Mạc Tuấn Kiệt biết sao?”
“Đương nhiên là không rồi, nếu không thì vừa nãy sao lại bắt cậu giữ bí mật?”
“Nhưng mà… nhưng mà hai người không phải là bạn thân sao? Tại sao không cho cậu ấy biết?” Cô khó hiểu.
Lý Tử Duy vẫn cười híp mắt: “Cậu không hiểu đâu. Từ nhỏ đến lớn, mình ở đâu cũng có thể kết bạn với rất nhiều người, nhưng Mạc Tuấn Kiệt thì lại chỉ có một người bạn là mình, nếu để cho cậu ấy biết sau khi mình tốt nghiệp cấp ba sẽ rời Đài Loan, thì dựa theo tính cách của cậu ấy, nhất định sẽ khóc rất thảm, chuyện này sao mình nói ra được? Mình cũng không muốn cậu ấy ôm đùi mình, khóc lóc cầu xin mình đừng đi, cảnh này chỉ nghĩ đến thôi đã thấy khủng khϊếp rồi.” Cậu cố tình ra vẻ không chịu nổi.
Mặc dù Lý Tử Duy cố ý nói thật bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười, nhưng cô biết, thật ra thì, cậu mới là người không bỏ được người kia.
Càng quan tâm, thì ngược lại càng không biết nên mở miệng như thế nào, bởi vì bất kể nói thế nào, thì cũng là tổn thương nặng nề.
Cô nhìn cậu con trai trước mặt, thiện cảm của cô đối với cậu càng thêm mãnh liệt, đây chính là cảm giác thích một người sao?
“Trần Vận Như, cậu đừng nhìn mình như vậy, nếu như cậu vô tình yêu mình, thì Mạc Tuấn Kiệt sẽ khóc thảm hại hơn đó.” Lý Tử Duy cười nói.
Cô lúng túng quay mặt sang chỗ khác, nói: “Đồ tự luyến, mình sẽ không thích cậu đâu!”
Thật ra thì, không phải là Lý Tử Duy không để ý đến tâm trạng khác lạ của cô gái bên cạnh, nhưng cô gái mà bạn thân thích, thì cậu không có hứng thú, huống chi, kiểu tính cách hướng nội đến gần thì như tự kỷ đó của Trần Vận Như, cũng không thể nào thu hút cậu.
Cậu không hiểu, tại sao có nhiều cô gái như vậy, nhưng Mạc Tuấn Kiệt lại cứ thích cô gái này?
Nhưng, một thứ như tình yêu thì chính là không có quy luật có thể nói được.
Nếu Mạc Tuấn Kiệt thích Trần Vận Như, thì cậu sẽ hoàn toàn ủng hộ.
“Được rồi, bây giờ cậu cũng đã biết bí mật của mình rồi, chúng ta huề nhau.”
Sau đó cậu lại nhìn lên bầu trời đầy sao, không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ở bên cô.
Ánh mắt của cô đầu tiên dừng trên khuôn mặt của cậu, sau đó mới theo ánh mắt của cậu, từ từ nhìn về phía bầu trời đầy sao.
Trong đêm hè, bầu trời đầy sao rất đẹp, bụi cỏ xung quanh công viên truyền tới tiếng côn trùng kêu vang, ánh đèn nhàn nhạt ven đường chiếu vào hai người bọn họ, như thể trên thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cô chợt rất hy vọng buổi tối đã làm cho cô buồn như vậy sẽ không kết thúc sớm như thế.
Bởi vì cô còn chưa có thời gian để tìm hiểu kỹ về Lý Tử Duy, mà trong chớp mắt, cậu đã phải rời đi.