Năm 2019, Đài Bắc.
Ca sĩ trên sân khấu đang hát một bản tình ca cảm động, nhưng ở dưới sân khấu cô chỉ chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt.
Hình dáng khóe mắt chân mày của người đàn ông vẫn mãi trong trí nhớ của cô, anh đi tới, trong tiếng hát trầm thấp khàn khàn ôm lấy cô, tựa trán lên trán cô, vì vậy tất cả tầm mắt của cô đều bị anh chiếm hết.
“Em biết không? Từ rất lâu trước khi biết em, anh đã thích em.” Anh nói.
Giọng nói của anh thật thâm tình, dịu dàng, cô ở trong vòng tay của anh, nhìn anh chằm chằm, một khắc cũng không muốn rời mắt đi, tựa như chỉ trong một cái chớp mắt, thì anh sẽ biến mất vậy.
Anh bắt đầu nhẹ nhàng ngâm nga bài hát.
Em có thể nhẹ nhàng bước theo nhịp chân của tôi,
Chầm chậm tái hiện những hồi ức đẹp đẽ.
Anh chưa bao giờ quên sinh nhật của cô.
Mỗi một năm sinh nhật của cô, anh luôn chuẩn bị một sự bất ngờ khác nhau cho cô.
Vào năm sinh nhật tuổi hai mươi của cô, anh đã đặc biệt mua một chiếc bánh gato, đợi cô ở bên ngoài cửa hàng nơi cô làm việc.
Vào năm sinh nhật tuổi hai mươi mốt của cô, anh đã đặc biệt mời một nhóm bạn đến chúc mừng sinh nhật cô.
Vào năm sinh nhật tuổi hai mươi hai của cô, không biết anh đã lấy đâu ra bộ đồ hoạt hình cô thích nhất, hát một bài chúc mừng sinh nhật, nhảy múa một cách vụng về để chúc mừng sinh nhật cô.
Vào năm sinh nhật tuổi hai mươi ba của cô, anh cố tình phát cáu với cô, ngay tại lúc cô sắp nổi giận, thì phòng đột nhiên mất điện, vào khoảnh khắc đèn bật sáng trở lại, anh nở một nụ cười tinh quái, bưng chiếc bánh gato khoai môn cô thích nhất, đứng ở trước mặt cô.
Vào năm sinh nhật tuổi hai mươi tư của cô, vừa mở cửa nhà thì đã bị đống bong bóng ùa tới làm cho giật mình, anh thì bưng bánh sinh nhật, vừa hát bài hát chúc mừng sinh nhật từ biển bóng bay, vừa bước ra, sau đó bọn họ vừa ăn bánh gato chúc mừng sinh nhật, vừa dùng nĩa chọc bong bóng, “bùm bùm bùm” cả buổi tối, làm cho hàng xóm ở bên cạnh cũng phải chạy tới kháng nghị.
Năm trước, vào ngày sinh nhật tuổi hai mươi lăm của cô, anh mặc tạp dề, cả người chật vật, trên mặt tràn ngập sự áy náy bưng một chiếc bánh gato xấu xí từ trong bếp ra, nhưng cô không hề để bụng, mà ăn hết chiếc bánh.
Anh nói, anh nhất định phải rửa nhục, lần sau nhất định sẽ làm ra chiếc bánh gato ngon nhất trên thế giới để chúc mừng sinh nhật cô.
“Anh đã nói, anh sẽ không bao giờ bỏ lỡ mỗi một lần sinh nhật của em…” Cô muốn chạm vào gò má của anh, nhưng tay đưa tới nửa chừng lại dừng lại.
Sự lãng mạn bất ngờ không thể buông bỏ,
Ngày mai tôi phải rời đi…
Nụ cười của anh bắt đầu nhòa đi, cô chớp chớp mắt, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, không muốn không nhìn thấy rõ khuôn mặt tươi cười của anh, nhưng nước mắt lại cứ lăn dài không kiểm soát được, cho đến khi cặp kính VR trên mặt dường như cũng không chịu được nỗi đau nặng trĩu của cô, từ từ tuột khỏi đôi mắt ngấn lệ.
Tiếng nhạc dần dần biến mất, tiếng hát dần dần biến âm, cô chỉ nghe thấy lời bài hát kia lặp đi lặp lại trong tâm trí mình…
Ngày mai tôi phải rời đi…
Đồ lừa gạt.
Vương Thuyên Thắng, đồ lừa gạt này!
Anh đã nói anh sẽ không bao giờ bỏ lỡ mỗi một lần sinh nhật của em, nhưng kể từ ngày đó hai năm trước, anh từ đó, đã định trước phải bỏ lỡ tất cả các lần sinh nhật của em rồi.
——— o ———
“App mới phát triển của chúng ta có thể thông qua việc quét hình, trực tiếp tạo ra hình ảnh 3D trong thực tế ảo cài đặt sẵn, để cho mọi người đều có cơ hội tự mình trải nghiệm ở gần thần tượng hoặc đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, xây dựng một giấc mơ hư ảo không thể nào thực hiện trong cuộc sống thực tế ——”
Trong phòng họp của Công ty Khoa học Công nghệ Khải Duyệt, kỹ sư trạch nam A Thoát đang hào hứng giới thiệu một App mà mình vừa mới phát triển thành công, được nói là sắp định nghĩa lại VR. Một đám người trong phòng họp đang chăm chú lắng nghe.
“Trước mắt chúng tôi sẽ mở cho nhân viên trong công ty dùng thử.” Ánh mắt của A Thoát chuyển hướng về một người phụ nữ trẻ với mái tóc ngắn đang ngồi trước bàn họp, hỏi, “Hoàng Vũ Huyên, kết quả dùng thử của cô tối hôm qua như thế nào? Có muốn nói một chút về cảm nghĩ của cô không?”
Nét mặt của Hoàng Vũ Huyên rất lãnh đạm, chậm rãi gật đầu, nói: “Cũng không tệ lắm.”
A Thoát không bị thuyết phục, mà vội vàng hỏi: “Cũng không tệ lắm? Chỉ là cũng không tệ lắm thôi sao? Tiểu Đại sau khi dùng thử đã hét lên sung sướиɠ đó! Ngay cả tôi ở bên cạnh cũng không được phép phát ra tiếng động, nói sẽ làm gián đoạn giấc mơ thiếu nữ của cô ấy!” Cậu ấy chỉ vào cô gái ngồi bên cạnh Hoàng Vũ Huyên.
Tiểu Đại gật đầu như giã tỏi, đang định nhiệt tình chia sẻ kinh nghiệm của mình, thì Hoàng Vũ Huyên vẫy tay ngắt lời cô ấy, chuyển sang chủ đề tiếp theo: “Không phải nói gần đây các cậu lại phát triển một phần mềm mới, hôm nay muốn báo cáo chính thức sao?”
A Thoát kìm chế cơn kích động muốn trợn trắng mắt, có hơi không thể chịu nổi vẻ ngoài lúc nào cũng lạnh như băng của Hoàng Vũ Huyên, tựa như không có một chút phản ứng gì với thành quả bọn họ khổ tâm nghiên cứu và phát triển. Nhưng mà, kể từ sau khi sự kiện đó xảy ra vào năm đó, cô vẫn luôn như vậy, nhìn bề ngoài thì rất bình tĩnh, nhưng lại quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy không ổn.
Bất kể là ai, nếu như gặp phải loại chuyện đó, thì e rằng sẽ không thể nào khôi phục như cũ nhanh như vậy.
A Thoát hắng giọng, tiếp tục giới thiệu: “Được, vậy hãy tưởng tượng một chút, vào giờ phút này, ở trên thế giới này, có một người hoàn toàn không hề có quan hệ huyết thống với mọi người, nhưng ngoại hình lại giống hệt mọi người, giống như sống ở một thời không song song khác của mình, cô… có muốn tìm người này hay không?” Mắt của cậu ấy lần lượt lướt qua mọi người trong phòng họp, cuối cùng hài lòng phát hiện mọi người đều rất tập trung, bao gồm cả Hoàng Vũ Huyên.
A Thoát vung tay lên, một bức ảnh hiện lên trên màn hình, tiêu đề là: Tìm một bản thân khác trên thế giới.
“Chỉ cần nhập ảnh của mình và một số dữ liệu đơn giản vào, thì phần mềm tìm kiếm này có thể thông qua mạng Internet giúp người dùng tìm thấy người giống mình nhất trên thế giới, cũng chính là không có quan hệ huyết thống, nhưng ngoại hình lại giống hệt như đúc.”
Hoàng Vũ Huyên lập tức giơ tay hỏi: “Tôi có một câu hỏi, các cậu làm sao có thể chắc chắn rằng phương thức tìm người bằng hình ảnh này, sẽ không tìm thấy chính người dùng chứ?”
A Thoát giải thích: “Đây chính là chỗ lợi hại của chúng tôi! Thuật toán của chúng tôi trước tiên sẽ loại trừ tất cả dữ liệu liên quan đến người dùng trên Internet, bao gồm anh chị em, cha mẹ, ông bà và những người thân khác có thể trông giống nhau, sau đó sử dụng công nghệ tính toán hình ảnh của AI, tìm ra các đối tượng không có điểm thông tin nào giao nhau với người dùng trên Internet, nhưng bề ngoài lại vô cùng giống nhau.”
Hoàng Vũ Huyên dường như đã bị thuyết phục, khẽ gật đầu, nói: “Nếu như cái phần mềm này thật sự có thể làm được điều này, thì trước tiên chưa nói đến việc nó có thể mang lại bao nhiêu lợi ích thiết thực cho công ty, thì có thể thông qua đăng ký người dùng để nhanh chóng xây dựng dữ liệu khách hàng.”
“Có phải hay không? Hãy nói chúng tôi rất lợi hại đi!” A Thoát vô cùng tự hào.
“Điều kiện tiên quyết là, phần mềm mà các cậu phát triển có thể làm được điều này.” Hoàng Vũ Huyên thình lình ném ra một câu.
Nụ cười tự mãn của A Thoát nhất thời tắt ngóm.
“Tiểu Đại, cậu đến thử xem.” Hoàng Vũ Huyên nói với trợ lý bên cạnh.
Tiểu Đại đứng dậy muốn đi tới trước máy tính của A Thoát để dùng thử, Hoàng Vũ Huyên đột nhiên nói: “Nếu như là App, thì cứ tải trực tiếp về điện thoại của Tiểu Đại mà dùng thử đi, nhân tiện có thể xem giao diện người dùng và tính ổn định như thế nào.”
Vì vậy Tiểu Đại đưa điện thoại cho A Thoát, cậu ta lập tức kết nối với máy chủ của công ty, tải phần mềm về điện thoại của Tiểu Đại, sau đó trả lại điện thoại cho Tiểu Đại.
“Hoàng Vũ Huyên, cô có muốn thử một lần không?” A Thoát hỏi.
Hoàng Vũ Huyên suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, cũng đưa điện thoại của mình cho A Thoát.
Sau khi Tiểu Đại nhập dữ liệu và ảnh của mình vào App mới tải xuống, phần mềm bắt đầu chạy.
Tiểu Đại vừa mong đợi vừa lo lắng, liên tục hỏi A Thoát: “Như vậy thật sự có thể tìm được người có ngoại hình giống hệt mình sao?”
Lúc này phần mềm đã chạy xong, trên màn hình máy tính hiện ra một tấm hình, nhưng là một người châu Phi da đen.
Tiểu Đại bất mãn kêu: “Đây là cái phần mềm dở tệ gì vậy! Tôi với người da đen này có chỗ nào giống chứ?”
A Thoát vội vàng giải thích: “Có thể là tấm hình này chụp quá tối, hệ thống nhận dạng xuất sai dữ liệu, hay là, cậu có tấm hình nào chụp trắng hơn một chút không, thử lại xem?”
Tiểu Đại mắng lại: “Phần mềm hoạt động kém như vậy mà còn trách tôi? Có phải cậu còn muốn tôi tiêm thuốc làm trắng không? Tôi thấy các cậu vứt đi làm lại đi!”
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Hoàng Vũ Huyên vội vàng ngăn lại: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, mặc dù phần mềm vẫn có vấn đề chưa giải quyết được, nhưng ý tưởng như vậy, bất kể là hiệu quả lợi ích hay là tiềm năng, thì đối với công ty mà nói vẫn có giúp ích rất lớn.”
A Thoát đắc ý nhìn Tiểu Đại, còn định nói gì đó, thì nghe Hoàng Vũ Huyên nói tiếp: “A Thoát, cậu chỉnh lại phần mềm này, sau đó nhờ bộ phận thiết kế truyền thông thiết kế lại giao diện, xem có thể đuổi kịp tháng Công nghệ Thông tin (1) lần này hay không?”
(1) Tháng Công nghệ Thông tin: Hoạt động đặc biệt của Đài Loan. Thường kéo dài trong khoảng một tháng, tập trung vào tình hình phát triển tổng quan của ngành mới nhất.
“Tháng Công nghệ Thông tin? Không phải là hai tuần nữa sao? Làm sao có thể kịp?” A Thoát có chút khó xử.
“Chỉ cần các cậu làm được, thì buổi phỏng vấn SHOW GIRL tại triển lãm Công nghệ Thông tin lần này, các cậu có thể tới hỗ trợ.” Hoàng Vũ Huyên hiểu rõ trong lòng đám trạch nam này đang suy nghĩ gì, lời này vừa dứt, ánh mắt của A Thoát lập tức tỏa sáng, trong nháy mắt liền bùng lên tinh thần chiến đấu.
“Không thành vấn đề! Cho dù không ngủ, thì chúng tôi cũng sẽ liều xuất hiện!” A Thoát phấn khích nắm chặt tay.
Lúc này cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, chị Na phụ trách nghiệp vụ tiêu thụ của công ty ló đầu vào, mặt đầy vẻ lo lắng, vừa nhìn thấy Hoàng Vũ Huyên thì nói: “Ôi, Vũ Huyên, nhà sản xuất đã xem thông tin trên fanpage Facebook của chúng ta, nói là có vấn đề, làm sao đây?”
Hoàng Vũ Huyên bình tĩnh, lấy điện thoại ra, trượt một cái, vừa vào trang bìa quản lý, vừa hỏi: “Chỗ nào có vấn đề? Bây giờ em sẽ ——” nói được một nửa, thì cô đột nhiên dừng lại.
Chị Na tò mò, duỗi cổ nhìn vào điện thoại, chỉ thấy trên trang Facebook cá nhân của cô xuất hiện bài kỷ niệm động đầu tiên từ bốn năm trước, đó là một đoạn video, trong đó có một người đàn ông uống say, ngã trên ghế sô pha, Hoàng Vũ Huyên ở bên cạnh cầm bút đánh dấu, vẽ nguệch ngoạc trên mặt anh.
Tay Hoàng Vũ Huyên run run, ngón tay lướt qua đoạn video, hình ảnh lập tức phóng to lên, đoạn video tiếp theo là cảnh một người đàn ông say rượu nhảy cỡn lên hét về phía máy quay: “Hoàng Vũ Huyên! Anh yêu em! Em nghe thấy không? Này này này, đừng có giả vờ nghe thấy… “
Phòng họp trong lập tức trở nên yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Hoàng Vũ Huyên đang ngẩn người.
Chỉ thấy cô thay đổi vẻ mặt lão luyện lãnh đạm thường ngày, vô cùng nhớ nhung nhìn người đàn ông trong video.
Cho đến cuối video, trong vài giây đó, cô vẫn không thể nào lấy lại tinh thần, vẫn đắm chìm trong quá khứ.
Quá khứ đã từng có Vương Thuyên Thắng.
Chị Na nhìn cô một cách thương cảm, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Kể từ sau khi xảy ra sự kiện đó, không có ai nhìn thấy Hoàng Vũ Huyên rơi một giọt nước mắt nào, nhưng bọn họ biết, không khóc, cũng không có nghĩa là không buồn.
Có đôi khi, nỗi buồn sâu sắc nhất, là đau đớn đến mức ngay cả nước mắt cũng không thể rơi xuống.
Khi bầu không khí trong phòng họp đang lúng túng, thì có người gõ cửa, sau đó cửa mở ra, một trợ lý ló đầu vào, gọi Hoàng Vũ Huyên: “Vũ Huyên, khách hàng đến vào lúc 3 giờ chiều, đang đợi cô trong phòng tiếp khách.”
Hoàng Vũ Huyên lập tức khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, gật đầu một cái với trợ lý ở cửa, cất điện thoại, rời khỏi phòng họp.
Cửa vừa đóng lại, mọi người đều như trút được gánh nặng.
Chị Na vỗ ngực mình, nói: “Hù chết chị rồi, đoạn video cứ nhảy ra như vậy, làm cho người ta không kịp chuẩn bị tâm lý.”
A Thoát hỏi: “Tôi thấy mọi người có phải đã phản ứng thái quá rồi không? Cũng chỉ là một đoạn video mà thôi.”
Tiểu Đại trừng mắt nhìn cậu ta, nói: “Cái tên trạch nam chưa từng yêu đương này, sao cậu có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy?”
A Thoát không phục, nói, “Điều này thì có liên quan gì tới việc đã từng yêu đương hay không chứ? Tôi thấy mấy tấm hình đăng trên Facebook và IG (2) của Hoàng Vũ Huyên đều rất bình thường mà! Mỗi ngày bắt xe đi làm, tan làm, ăn bữa tối, cuối tuần được nghỉ nếu không ra ngoài chơi thì chính là đi xem phim.” A Thoát lấy điện thoại ra trượt mấy cái, sau đó đẩy tới trước mặt Tiểu Đại, “Mọi người xem, tháng trước cô ấy còn đi ra ngoài chơi, cười vui vẻ như thế, hoàn toàn không nhìn ra rất buồn, có được không? Có Vương Tuyên Thắng hay không, hình như cũng không có gì khác.”
(2) Tên viết tắt của phần mềm mạng xã hội Instagram ở Đài Loan.
“Chính là rất bình thường, nên mới không phải bình thường có được không? Bất kỳ ai trải qua loại chuyện đó, thì làm sao có thể bình thản được như vậy?” Tiểu Đại phản bác, “Vũ Huyên chỉ là đang kìm nén bản thân, không muốn để cho chúng ta lo lắng mà thôi. Huống chi, mọi người thật sự hiểu rõ cô ấy sao?” Tiểu Đại giành lấy điện thoại trong tay A Thoát, lướt từng tấm hình, hầu như tấm nào cũng là ảnh tự sướиɠ, hầu như tấm nào cũng đang mỉm cười, nhưng mà… “Mọi người cảm thấy cô ấy thật sự mỉm cười rất vui vẻ sao?”
Chỉ cần hơi nhìn kỹ một chút, là ai cũng có thể nhìn ra, đó chỉ là một nụ cười miễn cưỡng.
“Không muốn cười, thì đừng cười thôi, sao khổ thế?” A Thoát khó hiểu.
“Cô ấy cũng không phải cười cho cậu xem.” Tiểu Đại tức giận nói, “Nếu như mọi người nhìn kỹ Facebook hay IG của cô ấy, thì sẽ phát hiện những nhà hàng mà cô ấy đến ăn, mỗi một nơi đều là trước kia Vương Thuyên Thắng dẫn cô ấy đi. Cuối tuần cô ấy lái xe đi ra ngoài chơi, cũng là lái chiếc xe second hand nghìn năm mà Vương Thuyên Thắng để lại.”
Tiểu Đại nhìn những tấm hình tự sướиɠ này của Hoàng Vũ Huyên, thở dài một hơi, nói: “Mỗi ngày cô ấy đều cập nhật tình hình gần đây như thế này, nếu nói là sợ chúng ta lo lắng, ngoài mặt cứng rắn giả vờ không sao, thì chi bằng nói là, cô ấy cập nhật cho Vương Thuyên Thắng xem ——”
A Thoát vẫn còn không hiểu: “Nhưng anh ấy đã ——”
“Mọi người nói xong chưa?” Giọng của Hoàng Vũ Huyên đột nhiên truyền từ cửa tới.
Mọi người đang vây quanh Tiểu Đại đều giật mình, chị Na tiện tay cầm lấy một xấp tài liệu, nói với Tiểu Đại: “Tiểu Đại, bản kế hoạch dự án này có quá nhiều lỗi chính tả, làm sao có thể đưa cho khách hàng được?”
Tiểu Đại bối rối: “Lỗi chính tả ở đâu chứ? Em rõ ràng đã kiểm tra nhiều lần rồi ——”
“Còn nói không có? Lại đây, chúng ta thảo luận sửa lại một chút.” Chị Na vội vàng kéo Tiểu Đại rời đi.
Những người khác cũng tìm một cái cớ, nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Chỉ còn lại một mình Hoàng Vũ Huyên.
Sau khi xác nhận người trong phòng họp đều đã đi hết, lúc này Hoàng Vũ Huyên mới lấy điện thoại của mình ra, lặng lẽ nhìn những tấm hình bên trong.
Cập nhật gần đây nhất, là tấm hình cô đi xe buýt vào sáng nay.
Sáng sớm hôm nay, trời đổ mưa to, lúc cô đi ra cửa thì mưa đã tạnh, tuy mặt đường vẫn còn ướt, nhưng mặt trời đã ló dạng, chiếu xuống làm ấm người.
Cô lên chuyến xe buýt 307, tìm một chỗ ngồi xuống, thì nhìn thấy cầu vồng ngoài cửa sổ.
Giơ điện thoại lên chụp một tấm cầu vồng, lúc đang định tải lên, thì xe buýt dừng lại, một đôi nam nữ trẻ đã thu hút sự chú ý của cô.
Cô nhớ bản thân khi còn đang học đại học, Vương Thuyên Thắng rõ ràng có một chiếc xe máy, nhưng vì theo đuổi cô, mà từ thứ hai đến thứ sau đều đi chuyến xe buýt 307 này đến trường.
Sau khi lên xe cô gái trẻ tìm được một chỗ ngồi dành cho một người, rõ ràng gần đó còn có chỗ trống, nhưng chàng trai lại tình nguyện đứng bên cạnh cô ấy, hai người dường như đang yêu nhau cuồng nhiệt, vừa nói vừa cười, một khắc cũng không muốn tách ra.
Chỉ trong một cái chớp mắt, Hoàng Vũ Huyên đã nhìn chàng trai kia thành Vương Thuyên Thắng, khi đó anh cũng thường xuyên cứ đứng bên cạnh cô như vậy, cúi đầu nhìn cô, nụ cười trên mặt cũng rực rỡ, hạnh phúc như vậy.
Một lúc lâu sau, Hoàng Vũ Huyên mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu đăng tải tấm hình cầu vồng vừa chụp lên IG, ngón tay đồng thời gõ một dòng chữ: “Anh khỏe không? Em rất tốt. Cầu vồng hôm nay thật đẹp.”
Nhưng trước khi đăng tải, cô đã cứng rắn xóa dòng này đi.
Tất cả các cập nhật gần đây, đều chỉ có hình, không có văn bản.
Văn bản sẽ bộc lộ quá nhiều cảm xúc, cô thà giấu hết trong lòng mình.
——— o ———
Sắp tan làm.
A Thoát dụi mắt, đứng dậy khỏi màn hình máy tính muốn đi hoạt động cơ thể một chút, bởi vì một câu nói của Hoàng Vũ Huyên, mà cậu ấy và mấy người đồng nghiệp đều ngồi trước máy tính gần như cả ngày, mông sắp dính chặt vào ghế rồi.
A Thoát đang muốn ra ngoài hút một điếu thuốc, lúc đi qua nhà vệ sinh, thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc rõ ràng, không khỏi kinh ngạc: Chẳng lẽ là Hoàng Vũ Huyên sao?
Trong lòng A Thoát chợt dâng lên cảm giác tội lỗi, chần chừ ở trước nhà vệ sinh nữ, suy nghĩ nên sửa sai như thế nào, nhưng lại không biết rằng hành động này của mình giống hệt như một tên biếи ŧɦái muốn nhìn trộm.
“Cậu ở đây làm gì?” Sau lưng đột nhiên có người hỏi cậu ấy.
A Thoát gãi đầu, không chút suy nghĩ nói: “Hoàng Vũ Huyên đang trốn trong nhà vệ sinh nữ khóc, tôi đang nghĩ, phải an ủi cô ấy như thế nào?”
“Cậu nói ai đang khóc bên trong?” Người nọ lại hỏi.
“Hoàng Vũ Huyên đó! Nhưng mà, tôi cảm thấy cô ấy khóc được cũng là chuyện tốt, dù sao việc kiềm nén quá lâu đối với cơ thể cũng không tốt…” Cậu ấy đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức quay người lại, “Hoàng Vũ Huyên! Tại sao cô lại ở đây? Người khóc trong nhà vệ sinh nữ là ai?”
Hoàng Vũ Huyên tức giận trừng mắt nhìn A Thoát một cái, đẩy cậu ấy ra, đi vào nhà vệ sinh nữ, một lúc sau dẫn Tiểu Đại đang khóc sướt mướt xuất hiện.
“Tiểu Đại, sao cô lại trốn trong nhà vệ sinh nữ khóc chứ? Cũng không phải là bạn trai của cô ——” A Thoát lập tức nhận ra mình đã nói sai, vội vàng im miệng, lén liếc nhìn Hoàng Vũ Huyên.
“Con mèo Hoàng tử Bruce của mình biến mất rồi!” Tiểu Đại bật khóc, “Mẹ mình gọi điện cho mình, nói cửa sổ ở nhà không đóng kín, Hoàng tử Bruce liền chạy ra ngoài, bà ấy tìm cả một buổi chiều cũng không tìm thấy, hu hu… làm sao đây… Nó chưa bao giờ đi ra ngoài, nhất định sẽ bị mèo hoang ức hϊếp, nếu như không tìm về được…” Tiểu Đại càng nói càng đau lòng, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nữ ôm một cuộn giấy vệ sinh đi ra, vừa khóc, vừa xé giấy vệ sinh lau mặt, gương mặt càng lau mặt càng khóc.
“Nhưng mà chỉ mất một con mèo thôi, có cần phải khóc thành như vậy không?” A Thoát không hiểu.
Tiểu Đại nghe xong, lại càng khóc thương tâm hơn.
Hoàng Vũ Huyên trừng mắt nhìn cậu ấy, vội vàng an ủi Tiểu Đại: “Cậu đừng buồn, sắp tan làm rồi, sau khi tan làm chúng ta cùng nhau nghĩ cách tìm mèo của cậu về, được không?”
——— o ———
“Xin chào, tôi là cô Sunny trên biết chim nhỏ, dưới biết rùa nhỏ, trái hiểu mèo con, phải hiểu chó con!”
Trong quán cà phê, một bà cô trung niên ăn mặc giống như cô gái Digan [1], hai tay đeo đầy nhẫn sáng bóng, trang điểm đậm, chỉ thiếu không bày quả cầu pha lê trước mặt, đang nhiệt tình chào hỏi Hoàng Vũ Huyên và Tiểu Đại.
[1] Người Di-gan hoặc người Rom, là một dân tộc thuộc nhóm sắc tộc Ấn-Arya, sống thành nhiều cộng đồng ở tại các quốc gia trên khắp thế giới. Người Di-gan có dân số khoảng 15 đến 20 triệu người. Tên dân tộc còn gọi là Rrom hay Rroma, và theo tiếng Anh là Romani.
“Cô Sunny, cư dân mạng đều nói cô rất nhạy cảm, cô có thể giúp tôi tìm được Hoàng tử Bruce của tôi không?” Tiểu Đại ngồi trước mặt cô Sunny, bộ dáng thành kính.
Hoàng Vũ Huyên ngồi bên cạnh Tiểu Đại, hoàn toàn không tin vào bất kỳ thầy giao tiếp thú cưng nào, ngay từ đầu cô đã thấy cô Sunny kỳ quái trước mặt này nhất định là một thần côn [2] lừa tiền, nhưng Tiểu Đại lại rất tin tưởng mà không có chút nghi ngờ gì, nói gì mà một nhóm online về mèo nổi tiếng đã giới thiệu cô Sunny này, tìm cô ấy tuyệt đối không hề sai.
[2] Thần côn (神棍): là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc có khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Hoàng Vũ Huyên vốn là muốn ngăn Tiểu Đại, nhưng Tiểu Đại lại hỏi ngược lại cô: “Nếu không thì cậu nói cho tôi biết, phải làm thế nào mới có thể tìm được Hoàng tử Bruce?”
Cô cứng họng, trong lúc nhất thời không nghĩ ra cách gì, đành phải cùng Tiểu Đại đi tìm cô Sunny này sau khi tan làm.
“Nào, trước tiên cho cô look look hình của Hoàng tử Bruce, để cô link link cảm nhận một chút.” Sunny nói.
Nghe giọng điệu kỳ lạ cộng thêm thỉnh thoảng xen kẽ từ tiếng Anh của Sunny, Hoàng Vũ Huyên chỉ có thể cố gắng nhịn cơn kích động muốn trợn trắng mắt.
Tiểu Đại lập tức đưa tấm hình chụp chung của cô và mèo trong điện thoại ra, đó là một con mèo màu xanh lam quý phái tao nhã, sau khi Sunny cầm điện thoại, thì nhắm hai mắt lại, bàn tay hướng về phía hình trên điện thoại, tựa như đang cảm nhận. Tiểu Đại nhìn vô cùng chuyên tâm, Hoàng Vũ Huyên lại chỉ muốn lắc đầu than thở.
Rồi thấy Sunny gật đù đắc ý một hồi, đột nhiên nói: “Yes! I’ve got it! Tôi cảm nhận được rồi! Mami cô có câu hỏi gì, có thể bắt đầu hỏi.”
Tiểu Đại lập tức hỏi: “Hoàng tử Bruce, bây giờ con ổn không?”
Sunny nói: “Hoàng tử Bruce nói bây giờ rất không ổn. So cold, so hungry, so scared, and so missing you… (3)“
(3) Con lạnh quá, con đói quá, con sợ quá, và con rất nhớ mẹ…
Tiểu Đại nghe vậy, nước mắt lại lưng tròng.
“Hoàng tử Bruce còn nói, mẹ cứ mãi bận rộn, mỗi ngày sau khi ra cửa, đều phải thật lâu thật lâu mới về nhà, nó bị nhốt trong phòng đợi mẹ về nhà, đợi thật nhàm chán, thật cô đơn… so lonely…”
Hoàng Vũ Huyên nhìn Sunny đang nói nhảm, biết cô ấy chỉ đang dùng lời nói để cảm hóa Tiểu Đại, khiến cho cô ấy cảm thấy có lỗi, sau đó nhân cơ hội đổi lấy lòng tin của cô ấy.
Hoàng Vũ Huyên bắt đầu cảm thấy hơi tức giận.
Lúc này Tiểu Đại lại hỏi: “Cô Sunny, tôi phải làm sao mới có thể tìm được Hoàng tử Bruce về?”
Sunny lại làm một động tác dường như vận công, sau đó đột nhiên mở mắt ra, nhìn Tiểu Đại, nói: “Tôi thấy rồi! I can feel it now!”
Tiểu Đại cũng mở to mắt, lo lắng hỏi: “Cô, cô nhìn thấy cái gì?”
“I see Jesus! (4)“
(4) Tôi nhìn thấy Chúa Giê-xu!
Tiểu Đại mặt đầy hoài nghi.
Jesus? Chúa Giê-xu? Thượng đế? Không! Chẳng lẽ Hoàng tử Bruce đã lên thiên đường rồi sao?
Hoàng Vũ Huyên không thể chịu đựng được nữa, vẫy tay ra hiệu Tiểu Đại ngồi sang một bên, bản thân ngồi xuống trước mặt Sunny, lạnh lùng nhìn cô ấy.
Sunny thấy Hoàng Vũ Huyên nhìn thẳng vào mình với vẻ mặt lạnh lùng, cảm nhận được địch ý, người bất giác hơi ngả ra sau, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút lúng túng, lúc này Hoàng Vũ Huyên đột nhiên mỉm cười, nói: “Cô à, gần đây chú cún tôi nuôi cũng đã biến mất, cô có thể tìm giúp tôi được không?”
Sunny thấy lại có khách tới cửa, lập tức khôi phục nụ cười, nói: “Of course! Đương nhiên không thành vấn đề! Cô có hình chú cún không? Cho cô link link một chút.”
Hoàng Vũ Huyên suy nghĩ một lúc, rồi tìm một tấm hình cô đang ôm một con chó con trong điện thoại của mình, sau đó đưa điện thoại cho Sunny.
Tiểu Đại nghi ngờ nhìn, tự hỏi: Chưa bao giờ nghe nói Hoàng Vũ Huyên nuôi chó mà.
“Tên của chú cún này là gì?” Sunny hỏi.
Hoàng Vũ Huyên suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu Vương.”
Tiểu Đại mở to mắt, đang định nói gì đó, thì Hoàng Vũ Huyên trừng mắt tới, cô ấy đành phải im lặng.
Sunny đưa tay cảm nhận tấm hình, vẻ mặt nghiêm túc, Hoàng Vũ Huyên nhìn chằm chằm cô ấy, chuẩn bị vạch trần thủ đoạn lừa bịp của cô ấy bất cứ lúc nào.
Một lúc sau, Sunny đột nhiên hỏi: “Có thể hỏi cô một chuyện không? Ai đã chụp bức hình này?”
“Chuyện này có liên quan gì đến cún con sao?” Hoàng Vũ Huyên không hiểu.
Sunny nói: “Tôi cảm nhận được một luồng emotion rất mãnh liệt từ trong bức ảnh này, người chụp hình cho cô, đối với cô mà nói hẳn là vô cùng quan trọng.”
Hoàng Vũ Huyên hơi sững sờ, sau đó nói: “Cô à, cô nói sai rồi, người chụp hình cho tôi chỉ là một người bạn bình thường thôi.”
Mặt của Sunny không đổi sắc, nói tiếp: “Cô coi anh ta là bạn, but anh ta lại không nghĩ như vậy, chỉ là cô không biết mà thôi, but chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là, Tiểu Vương đã nói với tôi, cô rất cưng chiều nó ——”
Hoàng Vũ Huyên lập tức ngắt lời: “Không hề, tôi đối với Tiểu Vương rất không tốt, không những sẽ dữ với nó, mắng nó, mà có khi còn đánh nó nữa.”
Khóe miệng Sunny run run, lập tức tiếp tục nói: “Mặc dù như vậy, nhưng Tiểu Vương vẫn nói với tôi, nó rất thích cô, rất miss cô, còn muốn tôi nói cho cô, nó chưa bao giờ muốn rời xa cô, nó rời đi là vì có nỗi khổ bất đắc dĩ, nhưng nó vẫn luôn chờ cô, chờ cô tìm thấy nó, mang nó về nhà… “
Mỗi lần Sunny nói ra những điều như thế này, chủ nhân đều vô cùng đau lòng hối hận, giờ phút này cô ấy cũng đang chờ xem vẻ mặt buồn bã của Hoàng Vũ Huyên, nhưng lại thấy khuôn mặt đầy vẻ bình thản, không có một chút phản ứng gì.
“Cô à, nếu cô nói nó đang đợi tôi, vậy tôi phải làm thế nào mới có thể tìm được Tiểu Vương?” Hoàng Vũ Huyên lại hỏi.
Sunny vì vậy lại hướng về phía bức ảnh, hơn nữa còn có vẻ rất nghiêm túc, cả khuôn mặt đều nhăn lại.
Nguy rồi, sao lần này lại không thể cảm nhận được gì?
Sunny đã mơ hồ nhận ra Hoàng Vũ Huyên có thể tới đây để phá đám, nên lúc này càng không thể sợ hãi được, cô ấy len lén mở mắt ra muốn tìm một chút linh cảm, đúng lúc thấy một người đàn ông mặc áo bóng rổ NBA đi qua cửa, số áo cầu thủ phía trên là số 32, cô ấy lập tức hét lên: “Yes! I’ve got it! Là 32!”
“32?” Hoàng Vũ Huyên bối rối.
“That’s right! Chính là 32! Chỉ cần cô chú ý tới con số này, thì có thể tìm được Tiểu Vương!”
Hoàng Vũ Huyên cười nhạt, vỗ bàn đứng dậy: “Đủ rồi! Không cần diễn nữa! Tôi căn bản không có nuôi chó, con chó trong bức ảnh vừa rồi, là tôi gặp khi đi công viên, ngay cả tên của nó là gì tôi cũng không biết!” Cô chỉ Sunny, “Bậc thầy giao tiếp thú cưng gì chứ, cô hoàn toàn là kẻ lừa gạt! Chỉ biết dùng một ít lời để đổi lấy sự tin tưởng của người chủ, cô không cảm thấy như vậy rất thất đức sao?”
Sunny ngỡ ngàng, cũng bật dậy nghẹn ngào: “Holy cow! (5) Ai lừa ai còn không biết đâu! Tôi thật sự cảm nhận được mà!” Không biết có phải là bởi vì quá kích động hay không, mà cô ấy lập tức đổi lại thành tiếng Mân Nam. “Cho dù là mèo, hay là chó, hay là con người, tóm lại thì tôi có thể cảm nhận được cô đang tìm một thứ rất quan trọng!”
(5) Không thể nào! Wow!
Hoàng Vũ Huyên hoàn toàn không tin, kéo Tiểu Đại, xoay người rời đi.
Thay vì lãng phí thời gian với kẻ lừa gạt này ở đây, chi bằng trực tiếp đi tìm mèo thì thực tế hơn!
“Hoàng tử Bruce? Mèo con? Em đang ở đâu?”
Hoàng Vũ Huyên và Tiểu Đại cầm đèn pin, đi qua những con ngõ gần nhà Tiểu Đại, chỉ cần nhìn thấy một chiếc ô tô đậu bên đường, thì đều quỳ xuống cúi người xuống đất, lấy đèn pin rọi vào gầm xe, hy vọng có thể tìm thấy mèo.
Tiểu Đại vừa tìm vừa khóc, cuối cùng cũng mệt mỏi, dứt khoát ngồi trên mặt đất.
Hoàng Vũ Huyên đi tới, vỗ vỗ bả vai cô ấy, an ủi: “Cậu không sao chứ?”
Tiểu Đại lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rơi lã chã: “Không ổn, mình không ổn chút nào, mình sẽ không bao giờ tìm được Hoàng tử Bruce nữa.”
Hoàng Vũ Huyên ôm cô ấy, nói: “Đừng khóc, chúng ta tiếp tục tìm. Nếu như hôm nay không tìm được, thì ngày mai tiếp tục tìm.”
“Vậy nếu như ngày mai cũng không tìm được thì sao?” Tiểu Đại gần như tuyệt vọng hỏi.
“Vậy thì ngày mốt tiếp tục tìm thôi. Nếu như ngày mốt cũng không tìm được, thì ngày kia tiếp tục tìm, cho dù phải tìm bao lâu, thì cậu cũng không được từ bỏ.”
“Nhưng mà… nhưng mà như vậy không phải sẽ rất buồn sao? Rõ ràng đã biết không tìm được, mà vẫn muốn tiếp tục tìm.” Tiểu Đại hỏi.
Hoàng Vũ Huyên gật đầu: “Đúng là sẽ rất buồn, nhưng mà, ít nhất, sau này khi cậu nghĩ đến Hoàng tử Bruce, thì điều khiến cậu buồn trong lòng, sẽ là nó đã rời xa cậu, chứ không phải là buồn bản thân tại sao có thể dễ dàng bỏ rơi nó như thế này…”
Tiểu Đại dường như hiểu ra điều gì đó, cô ấy cúi đầu, suy nghĩ một chút, khịt khịt mũi, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Vũ Huyên kiên định gật đầu, nói: “Mình biết rồi, mình sẽ tiếp tục đi tìm.”
Hoàng Vũ Huyên đỡ Tiểu Đại lên, lúc cả hai định tiếp tục đi tìm, thì một tiếng meo meo yếu ớt đột nhiên truyền tới từ phía dưới một chiếc xe màu đen phía trước.
Bọn cô kinh ngạc nhìn nhau, Tiểu Đại vội vàng lao tới, nằm xuống đất, cầm đèn pin chiếu vào gầm xe ——
“Hoàng tử Bruce, con quả nhiên ở đây! Quá tốt rồi!”
Tiểu Đại cũng mặc kệ trên mặt đất bẩn, cố gắng chui vào gầm xe giải cứu con mèo, Hoàng Vũ Huyên chủ động đi tới phía trước xe, sợ con mèo bị dọa sợ mà bỏ chạy. Cô vô tình nhìn lên, thì nhìn thấy trên bức tường ven đường, dán một tấm áp phích tuyên truyền giáo hội, phía trên là chân dung của Chúa Giê-su.
“Cô à, cô nhìn thấy cái gì?”
“I see Jesus!”
Đây chắc hẳn chỉ là một sự trùng hợp.
Sau khi cùng Tiểu Đại giải cứu Hoàng tử Bruce ra khỏi gầm xe, Tiểu Đại vội vã ôm chặt mèo về nhà, Hoàng Vũ Huyên thì một mình đi về phía ga tàu điện ngầm.
Lúc đang đi, thì đi ngang qua một biển báo trạm xe buýt, cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại quay trở lại dưới biển báo trạm xe, ngẩng đầu nhìn lên, trên biển báo có ghi số “32” thật lớn.
“That’s right! Chính là 32! Chỉ cần cô chú ý tới con số này, thì có thể tìm được Tiểu Vương!”
Nhưng mà chỉ là lời nói nhảm của thần côn mà thôi, cô ấy có thật sự đáng tin không?
Làm sao có thể tìm được?
Nhưng mà ——
Lúc này có một chiếc xe buýt ở xa chạy tới, từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng ở trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, cô không biết mình bị làm sao, giống như bị thôi miên, lại nhấc chân lên, lên chuyến xe buýt số 32 này.
Sau khi lên xe, cô đặc biệt ngồi ở phía sau xe, ánh mắt quét một vòng hành khách trên xe, nhưng không thấy bất kỳ gương mặt quen thuộc nào.
Xe buýt chạy, đây là một tuyến đường cô không quen thuộc, cách nhà càng ngày càng xa.
Mỗi khi xe dừng lại, cửa xe mở ra, cô luôn nhìn vào mỗi một hành khách lên xe, trong mắt hiện lên sự mong đợi.
Nhất là với đàn ông trẻ, ánh mắt của cô luôn phải quay đi quay lại, sau khi xác nhận không phải người đó, mới thất vọng dời tầm mắt.
Xe buýt lại dừng lần nữa, một cặp đôi bước lên xe, cô gái phát hiện ánh mắt của Hoàng Vũ Huyên đang hướng về bạn trai của mình, tính chiếm giữ cực mạnh trỗi lên trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó nắm tay bạn trai đi tới một góc ngồi xuống.
Lúc này Hoàng Vũ Huyên mới định thần lại, nhận ra mình thật ngu ngốc.
Cô rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?
Làm sao có thể gặp được anh chứ… Cho dù cô thật sự, thật sự muốn gặp lại anh, thay vì cứ đột ngột như vậy, thì thà âm thầm mất đi anh…
Cô tựa đầu vào cửa sổ xe, cánh cửa sổ rung chuyển liên tục theo sự chuyển động của xe buýt đã đưa cô trở về thực tại.
Vì vậy cô đứng dậy, chuẩn bị xuống xe ở trạm tiếp theo.
Nhưng mà ngay lúc cô đi tới trước cửa xe buýt, tầm mắt vô tình nhìn lướt ra ngoài cửa xe, lại phát hiện ra một người đàn ông trông giống như Vương Thuyên Thắng đang đi trên vỉa hè cách đó không xa.
Cô thật sự không thể tin vào mắt mình!
“Tài xế! Dừng xe! Mau dừng xe!” Cô vọt tới bên cạnh tài xế hét lên.
Sau một tiếng phanh khẩn cấp chói tai, xe buýt dừng lại, cửa xe mới mở được một phần ba, thì cô đã nóng lòng nhảy ra khỏi xe, chạy lên vỉa hè.
Bóng người kia đi vào một con hẻm, cô đang định đuổi theo, thì từ đâu xuất hiện một nhóm nam nữ, chắn tầm nhìn của cô, vất vả lắm mới tránh được đám người, thì lại phát hiện bóng người mà cô tìm kiếm kia đã biến mất.
Cô đứng một mình trên con phố người đến người đi tấp nập, sững sờ, rồi đến đau khổ không thể kìm nén được nữa, tầm mắt bắt đầu mờ mịt, nhưng cô vẫn cậy mạnh, cho dù cả người đều đang khẽ run, vẫn không muốn để cho bản thân rơi nước mắt.
Cô rốt cuộc đang làm điều ngu ngốc gì vậy? Biết rất rõ đã không thể nhìn thấy được nữa, nhưng vẫn…
Nhưng vẫn không từ bỏ được.
——— o ———
11:22 pm “Người vừa nãy là anh, phải không?”
11:23 pm “Chuyện này không vui chút nào.”
11:23 pm “Em biết người đó chính là anh.”
11:23 pm “Anh có thể đừng quấy rầy em nữa không?”
11:23 pm “Bây giờ em đếm đến ba, nếu anh không muốn chết, thì tốt nhất lập tức lăn ra đây cho em!”
11:24 pm “Một …”
11:24 pm “Hai …”
11:30 pm “Nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh, rất muốn gặp anh…”
Trong bóng tối, cô nhìn vào màn hình đang sáng, bên cạnh mỗi tin nhắn đều không có hiển thị chữ “đã đọc”, nước mắt cuối cùng cũng không kiêng nể mà rơi xuống.
Anh thật sự đã không còn trên thế giới này nữa.
Màn hình điện thoại tối đi.
Sau đó màn hình đột nhiên sáng trở lại.
Là Tiểu Đại gửi tin nhắn cho cô.
Ngoài việc cảm ơn cô hôm nay đã giúp tìm được mèo, Tiểu Đại còn hẹn cô ngày mai sau khi tan làm đi hát, chúc mừng sinh nhật tuổi hai mươi bảy của cô.
Cuối cùng cũng tới ngày sinh nhật của cô.
Không còn Vương Thuyên Thắng tổ chức sinh nhật cho cô.
Cô đã mệt mỏi cả một ngày, vô cùng mệt mỏi, đang định tắt điện thoại, thì chợt liếc tới hình của một cái App.
Là phần mềm mới mà A Thoát giúp cô tải xuống ngày hôm nay.
Lúc đang định xóa đi, thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Nếu trên thế giới này thật sự có người trông rất giống mình, vậy có phải có nghĩa là, trên thế giới này cũng rất có thể có một Vương Thuyên Thắng khác?
Mặc dù biết rõ cho dù thật sự tìm được người đó, thì cũng chỉ là người rất giống với Vương Thuyên Thắng, chứ không phải chính anh, nhưng cô vẫn lập tức bật dậy khỏi giường, mở App đó ra, nhập ảnh và dữ liệu của Vương Thuyên Thắng vào.
Chương trình bắt đầu vận hành, cô phát hiện nhịp tim của mình không nhịn được mà tăng nhanh.
Mong muốn được gặp lại người đó là mãnh liệt như thế, cho dù chỉ là dáng dấp giống nhau cũng không sao, chỉ cần một lần, chỉ cần để cho cô nhìn một lần thôi là được…
Vận hành kết thúc.
Xuất hiện trên màn hình điện thoại của cô, là một tấm hình chụp chung hai nam một nữ, ba người đều rất trẻ, mặc đồng phục cấp ba, đang đứng trước một cửa tiệm đĩa nhạc.
Một người nam trong số đó chính là Vương Thuyên Thắng, mà khuôn mặt của cô gái kia, rõ ràng chính là Hoàng Vũ Huyên.
Cô vô cùng kinh ngạc, bởi vì cô không nhớ mình đã từng chụp tấm hình này.
Một người nam khác, cô chưa từng gặp.
Hơn nữa cô hoàn toàn không có chút ấn tượng gì về cửa hàng đĩa nhạc này.
Cô phóng to bức hình kia, quan sát kỹ cảnh vật xung quanh, phát hiện tên của cửa tiệm đĩa nhạc kia, là Cửa tiệm đĩa nhạc số 32.
32… Là con số mà thần côn đã nói với cô.
Ngón tay của cô không khỏi vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Vương Thuyên Thắng trên màn hình điện thoại.
Anh còn trẻ quá.
Nhưng tại sao cô lại không có chút ấn tượng gì về một người con trai kia, cửa tiệm đĩa nhạc này?
Ba người trong tấm hình đang mặc đồng phục của cùng một trường trung học, mà cô và Vương Thuyên Thắng rõ ràng là lúc đại học mới quen biết, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Ánh mắt của cô từ từ di chuyển đến cô gái ở giữa bức ảnh, người này rõ ràng giống hệt cô, nhưng lại không phải là cô. Nếu như… cô gái trong bức hình không phải là Hoàng Vũ Huyên, thì cô ấy là ai?