Dục Cầu Bất Mãn

Chương 13

Chương 13

Được ôm về phía phòng ngủ Bồ Tích trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cho ra một kết luận - - biết người biết mặt không biết lòng.

Nhưng mà mình cũng không phải thứ tốt gì, đừng nên ghét bỏ người khác.

Giường của Bồ Tích rất to, còn mềm mại. Khi người đàn ông đặt Bồ Tích lên trên giường đầu gối quỳ xuống, giường lập tức lõm xuống một khối nhỏ, theo người đàn ông đứng thẳng mà chậm rãi phục hồi như cũ.

Thực ra khi anh ta ở trên xe dùng tay cắm vào cô Bồ Tích đã không nhịn được, cô không muốn kiên nhẫn đợi người đàn ông cởi xong quần áo, mà giơ tay giữ chặt cà vạt của anh ta, kéo anh ta xuống.

Cô xoay người ngồi giữa háng người đàn ông, kéo thắt lưng của anh ta, qυầи ɭóŧ sớm đã bị một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt nhẹp, ướt nhèm nhẹp dính sát vào rất không thoải mái.

Nhưng cô chẳng quan tâm những chuyện này, nắm lấy đại nhục bổng của người đàn ông, trái tim cô mềm nhũn, côn ŧᏂịŧ thô dài màu đỏ, nặng trịch, giống như một quả chuối tiêu bị cô nắm trong tay. Lại vì nhìn kỹ và đυ.ng chạm của cô, chậm rãi chảy ra từng giọt niêm dịch trong suốt.

Cô không kìm lòng nổi vùi đầu nhẹ nhàng ngậm chặt nó, mùi tanh đặc biệt của đàn ông phả vào mặt. Cô lại hít sâu một hơi, hàm chứa côn ŧᏂịŧ của đàn ông lắc lư cái mông nhỏ.

Nhìn người phụ nữ ngày thường đoan trang bây giờ lại há miệng ngậm côn ŧᏂịŧ của mình, Lâm Huy hơi nhếch miệng.

“Tao hóa, ngậm sâu chút nữa, phu nhân tao lãng như vậy, không có Tư tiên sinh tưới không biết nhịn bao lâu. Hôm nay nhất định phải cho em ăn thỏa thích, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong tiểu huyệt của em.”

Không ngờ tới vệ sĩ bình thường ít nói kiệm lời ở trên giường lại nói liên tục những lời dâʍ đãиɠ như vậy, Bồ Tích nghe mà chân mềm, ước gì có thể lập tức nhét đại nhục bổng vào trong tiểu huyệt của mình.

Cô nghe lời lại ngậm côn ŧᏂịŧ sâu hơn chút nữa, chọc tới tận yết hầu, lúc này mới mυ'ŧ chặt côn ŧᏂịŧ thong thả ngậm ra ngậm vào.

Nước bọt xen lẫn niêm dịch từ côn ŧᏂịŧ chảy ra theo khóe miệng chảy xuống, khiến khu rừng rậm màu đen ẩm ướt. Đôi môi phấn nôi mυ'ŧ Lâm Huy vô cùng sảng khoái, vừa nhìn là biết người phụ nữ này tràn ngập kinh nghiệm, cộng thêm gương mặt trắng nõn so với côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn, lọt vào trong tầm mắt, hiệu quả thị giác tăng gấp bội.

Người đàn ông không nhịn được chửi nhỏ một tiếng: “Mẹ kiếp!”

Bồ Tích vừa ăn côn ŧᏂịŧ to, vừa không quên lắc lư cặp mông của mình, quyến rũ nói: “Nhanh tới thao em, dùng côn ŧᏂịŧ to của anh dùng sức thao em, đâm nát tao huyệt… Côn ŧᏂịŧ to của anh trai… Hu hu… Tích Tích đã không chịu nổi…”