"Không có gì." Tần Tư Nguyên chỉ vào cha mẹ của Trương bí thư nói: "Hai người bọn họ cứ ở đây khóc lóc om sòm, chúng tôi không nghe thấy tiếng gõ cửa."
Các y tá nhìn hai ông bà lão ngồi trên mặt đất, trong mắt ẩn hiện vẻ khinh thường, có cô gái thẳng tính trực tiếp cười nhạo: "Chưa từng thấy người nhà bệnh nhân nào như hai người, lúc điều trị thì không tích cực phối hợp cũng không chăm sóc, người ta chết rồi cũng không quan tâm không hỏi han lại chạy đến phòng bệnh của người khác khóc lóc, diễn xuất giỏi như vậy là có thể được thêm tiền hay sao?"
Ba chữ "người ta chết rồi" như công tắc chạm vào nỗi đau trong lòng mẹ Trương, bà ta oa lên khóc lớn: "Con trai tôi ơi, con chết thảm quá!"
"Thôi đi thôi đi!" Hai y tá tiến lên dìu bà ta dậy: "Xe của nhà tang lễ đang đợi hai người kìa, hai người không đi thì làm thủ tục như thế nào. Chuyện bồi thường thì hai người tự mình giải quyết đi, đừng có làm ầm ĩ ở bệnh viện, ở đây là nơi cứu người chữa bệnh, không phải là nơi để hai người giở trò."
Mấy y tá nửa dìu nửa lôi đưa hai người ra ngoài, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Trương Kinh Dương thở phào nhẹ nhõm, trong mắt mang theo vẻ hưng phấn: "Thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đi!"
"Xem kịch không mất tiền thấy đã lắm phải không?" Giản Lạc Thư đóng cửa phòng bệnh lại, lấy sổ ra bắt đầu tính toán: "Lý Thần Kim, anh cũng đã tìm được thân thể rồi, trí nhớ cũng khôi phục rồi, đừng giả vờ ngốc nghếch nữa, nhanh chóng thanh toán tiền ủy thác cho Như Ý quán của chúng tôi đi."
Lý Thần Kim sờ sờ đầu cười nói: "Quan chủ yên tâm, ngoài 100.000 tệ tiền ủy thác chúng ta đã nói, tôi sẽ bỏ thêm tiền giúp mọi người sửa chữa đạo quán."
Giản Lạc Thư theo bản năng muốn xem đầu óc Lý Thần Kim: "Không phải thật sự bị ngấm nước đấy chứ? Coi tiền như rác luôn kìa."
Trương Tiểu Điềm nhìn Lý Thần Kim với vẻ mặt phức tạp: "Trông quả thực có chút khác so với trước đây."
Lý Thần Kim cười nói: "Kỳ thực trải nghiệm hồn lìa khỏi xác lần này rất tốt, tôi đã nhận thức lại bản thân mình." Anh ta nhìn Trương Tiểu Điềm, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc: "Tiểu Điềm, anh muốn từ bỏ quyền thừa kế công ty, không làm tổng giám đốc nữa, em có thể chấp nhận được không?"
Trương Tiểu Điềm đi tới ngồi xuống giường bệnh, đặt tay lên mu bàn tay Lý Thần Kim: "Mấy chục năm nay anh đều nỗ lực vì mục tiêu này, bây giờ đã đi đến bước cuối cùng rồi, từ bỏ không thấy tiếc sao?"
"Không thấy tiếc, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm." Lý Thần Kim nhớ lại cuộc sống mấy chục năm qua, trong lòng vô cùng xúc động: "Lúc anh khôi phục trí nhớ cũng nhớ lại chuyện lúc nhỏ. Kỳ thực lúc nhỏ anh căn bản không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn gì, trèo cây bắt chim, xuống sông bắt cá, trò nghịch ngợm nào anh cũng chơi. Sau đó cơ nghiệp của cha ngày càng phất, nhà bọn anh từ căn nhà nhỏ chuyển đến căn nhà lớn, mẹ sinh cho anh hết đứa em trai này đến đứa em trai khác, cha đối với anh không còn là nụ cười cưng chiều nữa, mà là ngày càng nhiều trách mắng và đánh đập. Từ lúc đó tuổi thơ của anh đã kết thúc, anh trở thành một con người khác."
Lý Thần Kim nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút trống rỗng: "Anh vứt bỏ tất cả đồ chơi, tiền tiêu vặt biến thành từng cuốn sách một; đi học tất cả các lớp năng khiếu mà cha muốn anh học, anh cố gắng học giỏi tất cả các môn. Chuyên ngành đại học, trường du học của anh đều là do cha mong muốn, anh kìm nén tất cả thất tình lục dục của mình trong lòng, cuối cùng biến mình thành hình mẫu người con trai hoàn hảo nhất trong lòng cha."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin