" Nếu có thể... đừng dùng năng lực của con"
Hai mắt vốn đang nhắm nghiền của cô bé nằm trên giường mở to ra, trên trán mồ hôi rỉ ra, thấm ướt cả phần tóc mái. Daisy bật dậy, thở dốc, trên khuôn mặt vẫn là vẻ kinh hoàng khi nhìn thấy giấc mơ vừa rồi
Người đàn ông trong giấc mơ là ai?
Năng lực, năng lực gì cơ?
Đùa gì chứ, Daisy... thì làm gì có năng lực nào
Phải rồi, Daisy chỉ là một người bình thường mà thôi, một người bình thường thôi mà
Kéo lê thân thể nhỏ bé vào nhà vệ sinh, Daisy nhìn chính mình phản chiếu trong gương
Khuôn mặt cô từ bé đã rất xinh đẹp, ai nhìn cũng phải bật ra một tiếng mỹ nhân
Mặc dù là người Châu Á nhưng bởi vì có một phần huyết thống Italia nên chiếc mũi rất cao thẳng và thanh tú, từ sống mũi đến cánh mũi, các đường cong đều cực kỳ hoàn mỹ, khuôn mặt trái xoan toát ra vẻ tao nhã cổ điển, đôi môi hồng nhạt điểm trên làn da trắng nõn, có một sự quyến rũ mê hoặc không nói thành lời
Thứ khiến cô hài lòng nhất chính là đôi mắt của mình, mặc dù hốc mắt không sâu như người châu Âu nhưng lông mi dày cong vυ't, con ngươi trong suốt màu đại dương, bởi vì mệt mỏi nên nhìn qua giống như có một tầng hơi nước mơ hồ
Chỉ có điều khuôn mặt xinh đẹp ấy vì sợ hãi mà trở nên nhợt nhạt thiếu sức sống
" Phải luôn tươi cười nhé"
Cười... sao?
Daisy đứng trước gương, hai ngón tay kéo khóe miệng của mình lên, đuôi mắt cong cong, cố gắng mỉm cười một cách chân thực nhất có thể
Daisy luôn tươi cười mà...
" Daisy!!!" Dưới nhà truyền tới tiếng gọi, Daisy giật thót, suy nghĩ bị đánh rớt, dây chun cột tóc cũng theo đó mà rơi vào bồn rửa mặt
Tên ngốc này, mới sáng sớm lại phát điên cái gì
Cô không thèm vớt lên dây cột tóc ướt sũng nước, vội vàng đi ra ngoài cửa, không quên cầm theo ba lô hình gấu trúc và dây chun cột tóc màu hồng phấn xinh đẹp
Cô chạy thật nhanh xuống cầu thang, hi vọng cơn giận chưa nguôi đi để có thể kiếm lời lẽ thích hợp cãi nhau với tên đầu xỏ thường xuyên gây chuyện này
" Tsubaki!!!!"Mặt mũi cô gái nhỏ đỏ bừng, thậm chí khóe mắt cũng ửng hồng lên vì giận dữ
" Sao thế, em gái nhỏ?" Tsubaki mặc đồng phục của trường, áo sơ mi không thể nào che khuất đi vòm ngực vững chắc ấy. Khoé môi vương vấn nét cười ngẩng đầu, nhìn cô bé đang tức giận kia, hôm nay cô mặc đồng phục trường, cổ áo dựng thẳng lên, cánh tay trắng trẻo lộ ra giống như được điêu khắc tinh xảo, bộ váy hơi ngắn, ngồi xổm xuống lộ ra cẳng chân trắng nõn. Điều này làm Tsubaki không quá hài lòng
Nhất định phải kiến nghị lên lãnh đạo trường, nếu mấy tên nhóc con tiểu học có ý đùa bỡn lưu manh, e là...
" Mới sáng mà anh la hét cái gì? Mọi người đều bị âm thanh của anh doạ cho giật mình đấy, em rất tức giận"
Daisy bùng nổ rồi, tự cho rằng khí thế hùng hổ lắm, nhưng không biết giọng nói của mình trời sinh âm cuối bổng nhẹ, mềm mại êm ái hoàn toàn không có sức công kích.
"Nổi nóng rồi à." Tsubaki nhướn mày. Vô cùng thích ý khi thấy bộ dáng nổi nóng này của cô khi trời vừa sáng "Không ngờ em gái nhỏ nóng lòng gặp anh như thế, anh vừa gọi liền gấp rút chạy từ trên phòng xuống, đến bím tóc cũng chưa kịp thắt. Đến, để anh nói cho mọi người biết em thích anh tới nhường nào nhé?"
" Anh!!!" Cô gái nhỏ đột nhiên dậm chân, nhìn khắp nơi không có ai liền thở phào, trèo lên ghế mới cao gần bằng Tsubaki, gấp rút che miệng anh lại, xấu hổ đến độ mặt đỏ bừng, liều mạng lắc đầu, thanh âm ép tới đặc biệt nhỏ: "Anh đừng nói bậy!"
" Không phải sao? Tính tình nóng nảy quá nhỉ, hung dữ như thế, có tin anh đánh em không, hửm?" Anh nói xong, bản thân cũng không nhịn được cười
Kéo quai đeo cặp sách của Daisy, trái lại lần này không đùa bỡn lưu manh. Anh giúp Daisy tháo ba lô ra, đặt trên tủ gỗ, bế cô nhóc lên
Daisy hoàn toàn bị oan uổng. Cô lớn ngần này, chỉ có một mình anh nói tính tình cô nóng nảy
Daisy bị anh ôm eo, càng dán chặt vào người anh hơn, độ ấm cao lên, mới đột nhiên tỉnh táo lại, trong đầu hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, vươn tay muốn đẩy anh ra. Tsubaki nhìn ra ý đồ của cô gái nhỏ, lập tức tuôn ra một câu đánh phủ đầu
" Cho anh ôm một chút, không cho thì sau này anh sẽ thường xuyên đùa bỡn lưu manh với em"
Anh trai, bây giờ không phải anh đang đùa giỡn lưu manh sao?
Daisy mím môi, không dám nói ra lời trong lòng, ai biết được người này có lên cơn điên hay không, cô nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, hi vọng anh có thể biết điều mà xấu hổ một chút
Cô không tin trên đời này thật sự tồn tại một người da mặt dày như vậy
Tất nhiên là cô đánh giá quá thấp da mặt của người đối diện rồi, dày hơn bê tông, mặt đường còn chịu thua anh mà
Cô che miệng Tsubaki lại, không muốn nghe anh nói thêm lời nào nữa, đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười xấu xa của Tsubaki, lòng bàn tay có gì khẽ chạm, rất mềm, không biết bị hôn một cái hay lúc anh cười vô tình đυ.ng tới
Trái tim Daisy nảy lên thình thịch, ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt của thiếu niên phản chiếu hình ảnh cô gái nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn anh
Trên đầu, máy điều hoà mở nhiệt độ hai mươi sáu, Tsubaki mơ hồ ngửi thấy hương thơm dịu dàng thoảng ra từ cơ thể cô gái nhỏ
Tựa hoa nhài, còn có cả hương sữa ngọt ngào...
Tsubaki suýt chút nữa phì cười thành tiếng
Sao mà ngốc nghếch đáng yêu thế này
Chăm chỉ học bài, không trốn học bỏ tiết, đến lớp đều đặn đúng giờ, ngày ngày mặc đồng phục, còn nghiêm túc giáo dục lão đại của trường khác
Đúng là cô bé con tiểu học của anh
Tsubaki còn muốn trêu cô thêm một lúc nữa, trong phòng bếp đã truyền ra tiếng thúc giục của Natsume
" Tsubaki, anh với Daisy mau vào ăn sáng, còn phải đi học nữa"
" Được rồi"
Đến rồi, đứa em trai này của anh thật giống một bà mẹ trẻ, cả ngày cứ cằn nhằn, đúng là xứng đáng độc thân
[...]
Đồng nhân người ta đều là ngọt ngào, của tôi thì toàn mạch văn kể về cuộc sống nên hơi nhạt. Bây giờ quyết định cho thêm tí đường để mau kết thúc văn