Độc Dược Mê Dục

Quyển 2 - Chương 89: Bị dã thú ép ᒪàʍ Ŧìиɦ

"Ư ... nhẹ một chút ... A ... sâu quá ..." Kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt khiến Hổ Phách duỗi thẳng hai chân căng ra, cặp đùi trắng như tuyết đang bị bàn tay thô ráp của người đàn ông vuốt ve điên cuồng, hai nhũ hoa có chút sưng đỏ cũng bị ngậm trong miệng, đầu lưỡi nóng ẩm linh hoạt không ngừng liếʍ láp làm cho cô run rẩy rêи ɾỉ.

"Nhẹ một chút? Vậy làm sao thỏa mãn được em? Có thể cùng một lúc với hai anh em nhà Việt Tiền, mà như thế này đã không chịu nổi sao?" Côn ŧᏂịŧ khổng lồ không để ý mị thịt dây dưa, chỉ một mực đâm sâu, qυყ đầυ cứng rằn từng tấc từng tấc đâm qua làm hoa huyệt tê dại sưng tấy, mỗi một lần chạm sâu tử ©υиɠ đối với Hổ Phách mà nói khó có thể chịu đựng.

Khuôn mặt tuấn tú ngạo nghễ, cho dù cắt tóc cạo râu, trông anh tuấn mỹ nam tử thì vẻ kiêu ngạo ngang tàng của Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng như khắc sâu trong xương không thay đổi.

Đôi môi nóng bỏng cọ vào môi cô, đầu lưỡi cạy răng càn quấy trong miệng cô cho đến khi Hổ Phách gần như ngạt thở mới buông cô ra, chuyển sang chiến đấu hai bầu ngực sữa trắng nõn và mềm mại, để lại những vệt loang lổ trên đỉnh bầu ngực đang run rẩy, hai tay di chuyển trên cặp mông thẳng tắp và cặp đùi bóng bẩy của cô, côn ŧᏂịŧ cường tráng nổi gân xanh đem hai thân thể nối liền cùng một chỗ.

Cảm giác côn ŧᏂịŧ to cứng chen tách hoa huyệt khiến nàng không nhịn được nâng eo lên, của hắn cứng rắn nóng bỏng khiến cô chấp nhận vô điều kiện mở ra hoa huyệt chật hẹp tiến vào. Nó thật mạnh mẽ, ở nơi sâu nhất, hoa huyệt nhỏ được lấp đầy, cọ xát vào bộ phận nhạy cảm và tinh tế nhất của cơ thể cô, mang đến từng đợt kɧoáı ©ảʍ không thể chịu nổi.

Hổ Phách duỗi chân chịu đựng Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng thô bạo quấy nhiễu, giọng nói khàn khàn, từ lúc gặp mặt cô đã bị Bình Đẳng Viện áp đảo ở trên giường, hắn kiêu ngạo đưa côn ŧᏂịŧ to và nóng bỏng đâm vào hoa huyệt còn chưa ẩm ướt đến tận cùng khiến Hổ Phách gào thét, tường thịt hoa huyệt còn khô khốc bị mài nát đau đớn, nhưng Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng dường như không nghe thấy tiếng kêu của cô, toàn bộ sự kháng cự đều bị hắn trấn áp mạnh mẽ. Không biết hắn đã hoành hành trên người cô bao lâu rồi, cô đã cao trào mấy lần rồi, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra làm ướt cả ga giường.

"Thật sự ... không chịu nổi ... xin anh ..." mang theo tiếng khóc nức nở cô van xin, hắn không ngừng đưa cô đạt cao trào, cả người chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ đáng sợ, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ co giật của hắn đâm xuyên, tiến sâu tận cùng hoa huyệt mỏng manh nhất của cô, hắn liên tục ra vào hoa huyệt tạo thành một cái khe nhỏ, qυყ đầυ nóng bỏng tiến vào nghiền nát thành tử ©υиɠ, sau đó chậm rãi rút ra mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ màu trắng đυ.c chảy ra, cứ thế đâm vào rồi lại rút ra dâʍ ŧᏂủy̠ màu trắng ở miệng huyệt bị hắn đảo thành bọt trắng.

"Xin tha cũng vô dụng, hôm nay anh sẽ không buông tha em dễ dàng đâu. Thật đáng thương, bên trong sưng tấy hết rồi, nhưng cũng mềm hơn nên anh không nghĩ hoa huyệt của em sẽ bị thương." Côn ŧᏂịŧ nóng hổi bị hoa huyệt quấn chặt lấy, Bình Đẳng Viện thoải mái thở dài, bên tai Hổ Phách thì thầm.

Lần thứ hai đẩy mạnh vào, ép buộc cô phải mở ra hoa huyệt chấp nhận của hắn tiến sâu, mặc kệ cô khóc lóc van xin lòng thương xót, hắn vừa thô bạo vừa càn quấy hoa huyệt vừa sung huyết vừa sưng tấy của cô, vừa véo vừa cọ xát thật mạnh hai nhũ hoa đang nảy lên dữ dội, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huyệt co giật liên tục. Hắn bá đạo không biết nhân từ và sự thương hại là gì, chỉ muốn bộc phát những ham muốn như dã thú lên cơ thể mềm mại của cô.

Ngay cả khi Hổ Phách không chịu đựng nổi những kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đó và gào khóc, dù cho thân thể cô run rẩy và hoa huyệt đều bị va đập đến co giật, thì hắn cũng không dừng lại mà thương xót, hắn muốn khơi dậy du͙© vọиɠ trong hoa huyệt mềm mại của cô, hoa huyệt dưới thân có thể khiến nam nhân điên cuồng mang lại kɧoáı ©ảʍ cho cô.

"A ... Không muốn ... nhanh quá ... thật sự không chịu nổi rồi..." Hổ Phách bị làʍ t̠ìиɦ điên cuồng đến mức cơ thể gần như hóa thành nước bên dưới Bình Đẳng Viện, cơ thể cực kỳ mẫn cảm của cô bất luận nơi nào Bình Đẳng Viện chạm qua đều mang lại cho cô kɧoáı ©ảʍ vượt quá giới hạn chịu đựng.

Còn Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng ở trên thân thể mềm mại quyến rũ của cô vốn đã phát cuồng rồi, động tác tùy ý phóng đãng, không cần thay đổi tư thế, chỉ cần đút vào rút ra rồi đút vào khiến cho cô cao trào không ngừng, chỉ có thể nức nở gào khóc xin tha.

“Không đủ, anh còn muốn nhiều hơn nữa.” Bình Đẳng Viện như sư tử đói bắt lấy con mồi, trước khi ăn xong còn phải chơi đùa với nó, nhìn con mồi đang trong tình thế tuyệt vọng muốn chạy trốn, liền cho cô một chút hi vọng và nhanh chóng dập tắt ngọn lửa hy vọng. "Thân thể thật đẹp, nên mới thu hút được nhiều người theo đuổi sao?"

Hai bầu ngực trắng sữa của cô bị hắn vỗ về thô bạo, bên dưới không ngừng càn quấy khiến cô muốn duỗi thẳng hai chân khép lại, ngón tay cái của hắn không ngừng xoa ở viên trân châu nơi hoa huyệt sưng tấy, tiếng nức nở của Hổ Phách trong nháy mắt tăng vọt, kɧoáı ©ảʍ tê rần khiến hạ thể cô không ngừng co giật, hai tay vô lực vuốt thân thể như đá của Bình Đẳng Viện, "Không muốn... Bình Đẳng Viện Phượng hoàng ... Cầm thú ... Thả tôi ra..."

“Hừ,” Bình Đẳng Viện nắm lấy tay của nàng, nhếch miệng cười, khuôn mặt tuấn tú tà ác, “Em nói đúng, anh là cầm thú.” Kéo mạnh cặp mông rắn chắc của cô, côn ŧᏂịŧ vừa to vừa cứng của hắn đâm sâu nơi hoa huyệt đang ẩm ướt và mềm mại, chạy nước rút một cách nhanh chóng làm dâʍ ŧᏂủy̠ trắng đυ.c thành bọt, dính đầy nơi giao hợp riêng tư của hai người.

Hổ Phách yếu ớt hai chân đạp lung tung, khóe mắt trào ra nước mắt sinh lý và kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tràn qua cơ thể cô một lúc. Cô giãy dụa muốn thoát ra chỉ khiến cho Bình Đẳng Viện đâm sâu hơn. Bình Đẳng Viện đang nhấp nhô trên cơ thể cô, không hề mệt mỏi chút nào, hắn đập mạnh vào hoa huyệt một cách mãnh liệt và nhanh chóng, càng ngày càng ép vào sâu hơn.

Qυყ đầυ cứng ngắc đã làm hoa huyệt mở ra, toàn bộ qυყ đầυ to lớn chọc vào tử ©υиɠ, nhưng hắn vẫn tiếp tục đẩy côn ŧᏂịŧ đáng sợ vào thật sâu. Hổ Phách vừa khóc vừa lắc đầu, cái bụng nhỏ bị côn ŧᏂịŧ bên trong phồng lên, nơi trồi sụt lại là nơi sâu nhất mà hắn hoành hành.

Mỗi lần bị chọc vào tử ©υиɠ. Hổ Phách thậm chí không còn sức để khóc, vì vậy cô ấy chỉ có thể khẽ hé môi và rêи ɾỉ, cuối cùng hắn cũng có chút thỏa mãn, cơ bắp phía sau phồng lên, dã thú gào thét, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi phun tràn đầy tử ©υиɠ chật hẹp của Hổ Phách, nóng đến mức cô rùng mình cực khoái, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra trên qυყ đầυ đang xuất tinh.

Bình Đẳng Viện rót đầy tử ©υиɠ, Hổ Phách vẫn đang run rẩy phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt đẫm ga giường, nhưng Bình Đẳng Viện vẫn thô bạo vặn vẹo hoa huyệt đỏ bừng của nàng, vừa kéo vừa cọ xát càng làm cho nàng phun ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn, cực hạn sung sướиɠ tột độ làm cho cô trước mắt biến thành màu đen và cơ hồ muốn ngất đi.

“Nếu là cầm thú, một lần sao thể ăn no?” Khi Hổ Phách phun xong dâʍ ŧᏂủy̠, hoa huyệt run rẩy từ từ khép lại, Bình Đẳng Viện đột nhiên lật người cô lại, để cô nằm xuống giường, côn ŧᏂịŧ cương cứng từ phía sau lại đâm thẳng vào hoa huyệt đầy dâʍ ŧᏂủy̠ một cách thô bạo, còn không ngừng cao ngạo thao túng, một tư thế nhất định phải hủy diệt Hổ Phách, khiến cô điên cuồng.