Editor: Bắp
Tuy nhiên, chưa kịp chạm môi, Hổ Phách lại bị trượt chân ngã xuống nước lần nữa, nước bắn tung tóe khắp nơi, quần áo ướt hết cả người, mái tóc màu tím sẫm cũng ướt dính vào gò má. Hổ Phách cười không ngớt, di chuyển đến thành ao, dựa vào đá và nhìn vào Tích Bộ.
“Em không phải của anh, mới không cho anh hôn em.” Nằm nghiêng ở tảng đá bên cạnh, hai chân ngâm trong nước trong veo, quần áo dính vào da thịt, vài sợi tóc dài xõa trên khuôn ngực đầy đặn, và trên khuôn mặt nhợt nhạt nở một nụ cười, đôi mắt lóe sáng.
“Vậy thì em định hôn ai?” Tích Bộ cúi người, vươn tay nhéo cằm Hổ Phách rồi khẽ nâng lên, nghiêng người nhìn cô, “Việt Tiền Long Nhã? Hạnh Thôn Tinh Thị? Bất Nhị Chu Trợ? Thật tiếc là Việt Tiền Long Mã không có ở đây” Ngón tay hắn chạm vào vết thương trên môi cô “Tự mình cắn phải? Hay cắn vào môi người khác?”
Hổ Phách duỗi ra đầu lưỡi hồng nhuận, liếʍ liếʍ ngón tay, nhanh chóng thu lại, "Em sẽ cho người nào em yêu, dù sao em cũng sẽ không cho anh."
Tích Bộ không còn nhịn được, lúc này giơ cằm của nàng lên, hung hăng hôn xuống.
Quần áo ướt sũng ném bên cạnh bể bơi, thân thể trắng nõn Hổ Phách bị lột sạch ấn trong nước hai ba lần, từng nụ hôn nóng bỏng lần lượt rơi lên cổ, trượt xuống xương quai xanh, sau đó di chuyển đến ngực.
Đôi môi ấm áp dán lên cọ xát khắp nơi hắn đi qua, chiếc lưỡi liếʍ mυ'ŧ ngày càng trở nên nóng rực hơn, hắn còn dùng răng cắn và hút mạnh kéo ra, làm cho Hổ Phách cùng lúc có cảm giác ngứa và đau nhói. Khi du͙© vọиɠ bị khơi mào, Hổ Phách bị đè lên đá thở hổn hển, đầu ngửa ra sau. Hắn nâng cô lên, đem bộ ngực trắng như tuyết đặt ở dưới môi, trầm tư suy nghĩ.
"Chính em nói không cho anh” Tích Bộ buông tay, đứng dậy cởi bỏ áo sơ mi trắng đã ướt sũng của mình, khóa thắt lưng trên eo cũng bị nới lỏng. Cơ thể lộ ra ngoài, mơ hồ có thể thấy được các cơ bụng cường tráng trên eo và cánh tay chứng tỏ tinh lực tràn đầy: “Em không thể từ chối người khác, cũng giống như không có cách nào từ chối anh.” Hắn nhẹ nhàng ôm lấy bầu ngực đỏ tươi, đầu lười khẽ kiếm một cái.
"Ô ..." Hắn liếʍ láp mang theo sự nóng bỏng làm bên dưới muốn cao trào, Hổ Phách tê dại, không khỏi chân tay mềm nhũn cơ hồ muốn ngã xuống, ngực trần trụi dính chặt vào bầu ngực rắn chắc đầy đặn của Tích Bộ run rẩy, Hổ Phách không khỏi nhẹ nhàng ôm hắn vùi đầu vào trước ngực Tích Bộ, "Cảnh Ngô..."
“Anh đã nói em không được phép gọi cái tên đó rồi đúng không?” Tích Bộ cắn mạnh lêи đỉиɦ ngực trắng nõn như trừng phạt, để lại dấu răng mờ, lại nhẹ nhàng liếʍ.
“Nhưng anh luôn trả lời em.” Sau khi bị cắn hơi đau, Hổ Phách trả đũa bằng cách luồn tay vào sợi tóc của Tích Bộ và giật mạnh. "Cảnh Ngô... Cảnh Ngô..."
Đưa một ngón tay vào miệng cô, hắn khuấy động cái lưỡi mềm mại của cô, cô chỉ có thể liên tục rêи ɾỉ, "Không nghe lời sẽ bị phạt. Anh cho em hai lựa chọn, chỉ cho phép được chọn một. Một là cưỡi ở trên người anh bị ȶɦασ đến khóc? Hai vẫn bị anh đặt ở dưới thân ȶɦασ đến khóc? Hoặc là cả hai?"
Ngón tay không ngừng đùa bỡn với chiếc lưỡi hồng, Hổ Phách bản năng muốn cắn xuống nhưng không thể làm được, không thể làm gì khác hơn cô phải phối hợp ngậm ngón tay đó và để nó xoay quanh trong miệng, khóe miệng bởi vì không thể chịu đựng như vậy xâm lược mà chảy ra chỉ bạc.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Hổ Phách không ngừng rêи ɾỉ vì ngón tay ra vào, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, Tích Bộ ở bên trong nước tách đôi chân thon dài của cô ra, hạ thân thể vào trong đó ma sát, nắm lấy đỉnh cây gậy của hắn đặt ở cửa hoa huyệt của cô.
Dòng nước ấm áp từ từ lướt qua nơi riêng tư mềm mại, từng đợt kɧoáı ©ảʍ dâng trào ở bụng dưới, có những thứ trong suốt ở sâu trong hoa huyệt chảy ra rồi biến mất nhanh chóng vào làn nước trong veo, cô cần cái gì đó thâm nhập apn ủi để xoa dịu thật sâu. Tích Bộ chỉ liếʍ nhũ hoa đến đỏ lên, thân dưới chỉ chạm nhẹ, không có ý định thâm nhập. Nơi cần được vuốt ve nhất lại không được an ủi ... Thật khó chịu ...
"Ừ ... Cảnh Ngô ..." Hổ Phách vô thức nâng eo lên, tìm kiếm thứ gì đó có thể an ủi cô, nhưng Tích Bộ lại cố tình trêu chọc cô, đè chặt eo cô không cho cô động đậy, chỉ lo xoa xoa nhũ hoa đầy đặn và mềm mại và không chịu giúp cô giải tỏa du͙© vọиɠ trong cơ thể "Thật đáng ghét... Cảnh Ngô... Cho em đi... Cảnh Ngô..."
Hổ Phách nhẹ nhàng áp vào lỗ tai Tích Bộ cầu xin, ngực và bụng hai người áp sát vào nhau, nhiệt độ nóng bỏng gần như làm tan chảy lẫn nhau, thoải mái không gì tả xiết. Tích Bộ không thể nhịn được nữa, không nhịn được cọ sát du͙© vọиɠ thô bạo của mình vào miệng hoa huyệt, một ngón tay chạm tới miệng hoa huyệt đang đóng chặt, dòng nước ấm tràn vào.
Một quả cầu lửa thiêu đốt sâu trong hoa huyệt, nhấn chìm toàn bộ cơ thể, ngón tay Tích Bộ vẫn không muốn yên vị trong đó, co giật qua lại, làm vơi đi cảm giác ngứa ngáy, nhưng càng ngứa hơn khi ngón tay muốn rời đi.
Muốn… Cô muốn… nhiều hơn nữa… khuấy động dữ dội hơn nữa… cô chịu không nổi…
“Cảnh Ngô… Cảnh Ngô… cho em… nhanh lên…”Hổ Phách giãy dụa hạ thân, ma sát lẫn nhau nước bắn tung tóe lên chân cô.
“Vậy thì nói cho anh biết, em muốn hình phạt nào?” Giọng Tích Bộ trở nên khàn khàn, hắn nhỏ giọng hỏi bên tai Hổ Phách.
"Cái gì cũng được ... Cho em ... Mau lên ... Cảnh Ngô ..." Tóc ướt rối tung, cô không khóc nhưng khóe mắt đỏ bừng, mặt đầy nước và cơ thể tràn đầy du͙© vọиɠ, cô vặn vẹo để Tích Bộ khó có thể ôm được, cả người gần như trượt vào trong nước.
Rút ngón tay ra, hắn cầm lấy cặp mông trắng như tuyết của Hổ Phách, tống vào du͙© vọиɠ sưng tím của mình, cùng hòa chung dòng nước chảy tiến vào bên trong hoa huyệt.
"A ... Cảnh Ngô ... nước ... nước ra vào ... trướng ..." Ma sát dữ dội đột ngột giữa côn ŧᏂịŧ to lớn và vách tường mỏng manh bên trong khiến cả hai đều rêи ɾỉ. Tích Bộ kéo chân cô ra để cho hoa huyệt mở lớn, côn ŧᏂịŧ bắt đầu gây rối cùng dòng nước từ khe hở tiếp tục tiến vào.
“Đừng sợ…” Tích Bộ nhẹ nhàng vuốt ve làn da mẫn cảm trên eo của Hổ Phách, ôm Hổ Phách để cô vừa vặn ngồi trên tảng đá, nhét du͙© vọиɠ vào trong hoa huyệt, chậm rãi điều chỉnh tư thế.
Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đang rung động trong cơ thể cô, căng đầy đến mức không còn khe hở, vừa to vừa cứng lại khuếch tán ra hơi nước khiến cô hơi say, cô áp môi mình lên bờ môi Tích Bộ Cảnh Ngô, thè ra một mảnh nhỏ đầu lưỡi hồng nhuận, liếʍ láp thăm dò cẩn thận, rõ ràng chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng lại đốt lên du͙© vọиɠ đang hoành hành trong cơ thể Tích Bộ, hắn hít lấy cái lưỡi thơm tho vào trong khoang miệng của chính mình mà tàn phá, gia tăng sự đung đưa của thân dưới, hắn bắt đầu khuấy động trong hoa huyệt một cách nặng nề.
"A ... Cảnh Ngô ... từ từ ... nhiều nước vào ... A"
“Như vậy mới thú vị.” Từ từ xuất ra rồi chen vào, nước chảy ra bị côn ŧᏂịŧ ép vào tử ©υиɠ, vách thịt bên trong mỏng manh bị nước dội đến nóng rát, chưa kịp quen thì một côn ŧᏂịŧ càng nóng càng chặt liền theo sát chen vào.