Độc Dược Mê Dục

Quyển 2 - Chương 59: Chị là vị thần của em

Lúc Hổ Phách quay lại trên vai mang theo cặp sách, Bất Nhị đã rời đi, chỉ còn lại Long Mã cùng Long Nhã. Sắc mặt Long Mã vốn có chút âm trầm, vừa thấy Hổ phách đi ra lại lập tức nở nụ cười. Long Nhã vẫn cười, chỉ là trong lúc cười tỏa hơi lạnh, khiến cô không khỏi rùng mình một cái. Theo sự hiểu biết của Hổ phách đối với hai người này, có lẽ Bất Nhị đã khiến anh em nhà Việt Tiền bị thiệt thòi. Đây chính là khả năng có thể cười híp mắt mặt không biến sắc mà khiến người ta tức sôi máu của Bất Nhị Chu Trợ. Trong một số khía cạnh, Bất Nhị tuyệt đối có thể lấy một địch hai hạ gục anh em Việt Tiền.

Có lẽ cô nên nói rõ chuyện của mình với hắn. Trong lòng Hổ Phách âm thầm thở dài, chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra. Chỉ là hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến việc Long Mã đi thi đấu ở Mỹ.

"Tiền bối, chúng ta đi thôi." Long Mã cũng không để ý đến Long Nhã ở bên cạnh, tiếp nhận cặp sách của Hổ Phách, để cô ngồi phía sau, cậu khởi động xe đạp rời đi, nhưng xe lại không động được. Quay đầu nhướng mày với Long Nhã đang giữ lấy xe: "Thả ra." Long Mã cũng không muốn cùng Long Nhã cãi nhau.

"Có đồ ăn ngon lại không mang anh đi cùng, em quên khi còn bé anh đã chia cho em mọi thứ sao?" Long Nhã giả vờ thương tâm, "Khi đó em vẫn là một Tiểu Bất Điểm nhỏ, đi theo phía sau anh suốt ngày." Hắn dùng một tay kéo xe đạp, một tay không an phận mò vào phía sau váy ngắn của Hổ phách, vuốt ve hai đùi nắng nõn của cô.

Bây giờ là thời điểm tan học, trước cổng trường có rất nhiều người qua lại, nhờ ngoại hình nên Long Mã cùng Long Nhã hấp dẫn không ít ánh mắt của thiếu nữ. Nhận ra Long Mã vẫn nhìn chằm chằm vào mình, tuy rằng tay Long Nhã tay được thân thể to lớn của hắn che lấp, rất bí mật vuốt ve trong váy của Hổ Phách, nhưng lỡ như bị người nhìn thấy thì phải làm sao?

Bị tay Long Nhã sờ, đùi Hổ Phách tê dại như muốn thiêu cháy, cô đỡ xe, âm thầm đẩy tay hắn ra, nhưng cái tay kia càng ngày càng hướng vào sâu bên trong.

Long Mã nghe Long Nhã nhắc đến chuyện khi còn nhỏ, vốn đều là tên khốn Long Nhã này cướp đồ của mình, ỷ vào to lớn hơn dùng tennis bắt nạt mình , xem tạp chí cấm bị cha phát hiện cũng đổ lên đầu mình, bây giờ lớn lên lại muốn cướp tiền bối! "Buông tay!" Vì chỉ lo nhìn chằm chằm Long nhã nên cậu hoàn toàn không phát hiện tay Long nhã đang làm chuyện mờ ám.

"Không bằng hỏi Hổ phách, anh có thể cùng đi tụi em không?" Ngón tay thon dài sờ mó qυầи ɭóŧ mỏng manh của cô:"Có thể không? Hổ phách?" Cách một lớp vải mỏng, ngón tay ở trên âm hạch tầng tầng đâm một cái.

". . . .Tùy anh, chúng ta đi thôi Long Mã." Cô cố nén rêи ɾỉ, vì sợ bị nhiều người nhìn thấy, càng muốn khép hai chân, cũng vô tình kẹp chặt ngón tay của Long Nhã. Mặt Hổ Phách vì ngại ngùng mà đỏ bừng, thầm hận chính mình càng ngày càng mẫn cảm, vừa bị chạm vào bên trong sẽ chảy tiết ra dịch.

Cuối cùng Long nhã vẫn được đi theo Long Mã và Hổ Phách ăn cơm.

Tuy rằng Long Mã tạm thời buông xuống thái độ đối địch thái độ đối với hắn để không khí trong nhà dần dần hòa hoãn, vẻ mặt lo lắng của Luân Tử cũng dần mất đi, nhìn hai anh em trên bàn cơm vì cướp đồ ăn mà cãi nhau, lộ ra hiếm thấy nụ cười. Thái độ của Long Mã khôi phục bình thường, lông mày vốn dĩ thường xuyên nhăn nhó của cha cũng tản ra, Long Nhã cảm thấy quyết định này cũng không tệ lắm.

Hai anh em cùng thích một cô gái, không chỉ là chuyện của hai người bọn họ. Nếu xảy ra một chút lầm lỗi, sẽ tạo thành hậu quả rất lớn. Tuy rằng Long Nhã thường xuyên bắt nạt Long Mã, nhưng trong lòng vẫn xem cậu là em trai. Dù biết cậu yêu Hổ phách, dù cho bọn họ lên giường, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của Long Nhã đối với Long Mã.

Chỉ là tâm tình Long Mã bất định, dễ dàng bị những chuyện nhỏ ảnh hưởng, nên hắn mới đưa ra cái đề nghị hoang đường đó, nhưng xem ra bây giờ cũng không tệ lắm.

Nhưng chuyện Long Nhã vẫn còn yêu Hổ Phách khiến Long Mã có chút ngột ngạt. Vì chuyện này nên Long Mã vẫn có một tia khinh thường Long Nhã.

"Mẹ? . . . Hóa ra là chuyện này sao? . . . . . Con biết rồi, mẹ đi đường cẩn thận. . . . . . Ừ, gặp lại sau, giúp con hỏi thăm sức khỏe của bà nội" Sau khi cúp điện thoại Hổ phách cảm thấy có chút kỳ quái. Quan hệ giữa mẹ và ông bà nội rất nhạt, từ khi tới Tokyo cũng rất ít khi trở lại. Lần này không biết xảy ra chuyện gì khiến mẹ vội vã xin nghỉ quay về?

Long Nhã quay đầu lại,chỉ cảm thấy mắt em trai Tiểu Bất Điểm của mình sáng lên lấp lánh. Quên đi, dù sao chẳng mấy chốc nữa cậu sẽ đi Mỹ quốc. Nửa tháng này hắn sẽ làm một anh trai tốt không khiến cậu ngột ngạt.

Thế nên sau khi ăn xong, hiếm khi Long nhã không có phá rối, để Long Mã đưa Hổ Phách về nhà.

"Xem ra tối nay cả nhà sẽ không cần đợi em về. "Long nhã đưa tay dựa vào vai Long Mã: "hôm nay buông tha em." Kéo chiếc xe đạp trong tay Long Mã, đi tới bên người Hổ phách: "Thế nhưng sau này anh muốn bồi thường gấp đôi." Nói xong liền cắn mạnh trên môi Hổ phách một cái, ngồi lên xe đạp hòa vào trong dòng người.

Long Nhã đã cùng Long Mã giao hẹn một cái gì đó, Hổ phách rất khẳng định.

----[ta là giải phân cách khả ái]----

"Tiền bối. . . . Hổ phách. . . ." Long Mã đi theo Hổ phách về nhà. Vừa vào đến cửa, cậu đã từ phía sau ôm lấy eo Hổ phách, cơ hồ muốn đem chiếc eo trong tay cắt đứt..

Đôi môi nóng rực lưu luyến hôn lên phần gáy của cô , phả hơi thở vào da thịt trắng nõn, làn da trắng biến thành màu phấn hồng mê người, tay không an phận len vào trong quần áo của Hổ phách.

Hổ phách hơi nghiêng đầu đi, môi Long Mã lập tức tới che kín, hai cái lưỡi liếʍ láp, quấn quýt lấy nhau, tiếng thở dốc càng ngày càng gấp rút.

"Tiền bối. . . . . . Em muốn chị. . . . . . Chị là của em. . . . . ." Bàn tay lớn ở trên da thịt mềm mại dao động, nhen lên một ngọn lửa hỏa diễm, môi cậu hút vào môi Hổ phách khiến cô không kịp nuốt nước bọt thở dốc, cũng che đi đem tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.

Hổ Phách gian nan từ môi dưới của Long Mã vặn vẹo, hắn cũng không để ý, đổi mục tiêu sang cổ dài nhỏ của cô, cái lưỡi nóng ướt phảng phất tìиɧ ɖu͙© lướt qua mỗi một tấc da thịt.

"Hô. . . . . . Long Mã. . . . . . Chậm một chút. . . . . ." Long Mã đã đặt tại nhũ phong trên tay, miễn cưỡng khi bị hắn ôm chặt trong l*иg ngực kêu lên một tiếng , đã biến thành quay mắt về phía tư thế của hắn.

"Đã lâu không tới, vừa nghĩ tới liền muốn yêu tiền bối" Cậu liên tiếp hôn không ngừng vào gò má, khóe môi của Hổ phách, trượt theo cằm lướt xuống cổ áo kéo dài, mở ra hai viên nút buộc trước ngực, đem mặt chôn ở rãnh sâu giữa hai vυ' bên trong, trên da thịt mềm mại liên tiếp xuất hiện những dấu hôn đỏ chót "Rất muốn đem chị thu nhỏ lại mang đi, bất kỳ nơi nào cũng không cho chị rời đi tầm mắt của em một giây."

"Chị yêu thích dáng vẻ Long Mã đánh tennis, rất tỏa sáng" Hổ phách nâng đầu Long Mã từ bộ ngực của chính mình lên, nhìn cặp mắt màu vàng óng, trong mắt có chờ đợi cùng chúc phúc: "Càng yêu thích một Long Mã cao ngạo đứng trên bục nhận thưởng. Một ngày nào đó cậu sẽ trở thành vương trên sân quần vợt, là người không ai có thể đánh bại."

"Tiền bối. . .. . . Vậy chị chính là Vương Hậu của em viễn viễn. . . . . ." Long Mã hai tay đè đầu Hổ phách lại, cho dù mưa to gió lớn thế nào cũng cơ hồ phải đem cô nuốt hết. Đầu lưỡi được Long Mã ngậm lấy, bị mυ'ŧ vào đến tê, dường như kẻ xâm lấn thô bạo nhất liếʍ khắp miệng nàng, mỗi một nơi được nó chạm đến đều mang đến cho cô sự vui vẻ vô tận. Nó như thể muốn nuốt chửng hết thảy, khiến cho cô không còn chỗ trống để né tránh, chỉ có thể tiếp nhận nó, được nó dẫn dắt đến du͙© vọиɠ vực sâu tầng thấp nhất.

"Em sẽ đem tất cả cúp dâng đến dưới chân chị, chị là vị thần của em." Long Mã hôn lên mi tâm của Hổ Phách,thành kính như một tín đồ ở hôn vị thần.