Buổi tối, Bạch Tô vẫn như cũ bị xích một bên tay đi ngủ, Lục Hành Chu không ngủ bên cạnh cậu, bằng không Bạch Tô dù chỉ dùng được một tay vẫn muốn bóp chết hắn. Thể xác và tinh thần Bạch Tô trải qua một ngày đều đã mỏi mệt, không biết ngày mai nghênh đón cậu là khổ hình gì.
Buổi sáng, vẫn như cũ bị tiếng chim hót đánh thức, ấn theo lịch trình cùng Lục Hành Chu ăn xong bữa sáng liền bị đưa xuống tầng hầm ngầm.
"Hành Chu, công việc của ngươi không phải rất bận sao? Như thế nào mấy ngày rồi cũng không thấy ngươi đến công ty."
"Vì em nên tôi nghỉ phép một thời gian."
Bạch Tô trong lòng chửi má nó.
"Trị liệu hôm nay là làm gì, trực tiếp nói cho ta luôn đi."
Lục Hành Chu cười "Bảo bối hôm nay thực tích cực nha, hôm nay buổi sáng làm trị liệu điện giật, buổi chiều gia tăng thêm liệu pháp ức chế tính dục, dùng để ức chế ham muốn dâʍ ɖu͙© quá độ của em."
Bạch Tô khóc không ra nước mắt, cái gì gọi là ham muốn dâʍ ɖu͙© quá độ, cậu chẳng qua chỉ muốn sinh hoạt như người bình thường cũng không được sao? Lục Hành Chu mẹ nó thật biếи ŧɦái.
Dr.Wu đi đến hỗ trợ, vẫn như cũ nửa người trên bị trói buộc lại, dùng hai dây dẫn điện cực dán vào hai bên thái dương, bắt đầu phát video về Lâm Sanh, Bạch Tô chỉ có thể lãnh đạm tiếp nhận.
Video hôm nay cùng ngày hôm qua cũng không giống nhau, bởi vì hôm nay là thứ bảy, Lâm Sanh không cần phải đến trường dạy học, tựa hồ đang gấp gáp vì chuyện gì đó, thậm chí còn đi vào Cục Cảnh Sát một đoạn thời gian.
"Video này là phát sóng trực tiếp....Ngươi cho người theo dõi Lâm Sanh?!"
"Như thế nào, em lo lắng hắn? Hắn cũng thật là một tên si tình, đang khắp nơi tìm em, cuối cùng còn báo cảnh sát." Khóe miệng Lục Hành Chu mang theo trào phúng.
"Gọi điện cho tình nhân của em, nói cho hắn em đang rất tốt, không nên nói bậy." Lục Hành Chu đem điện thoại đưa cho Bạch Tô.
Bạch Tô dưới sự giám thị của Lục Hành Chu, nơm nớp lo sợ gõ số điện thoại của Lâm Sanh, điện thoại vừa vang lên một tiếng đầu bên kia liền nghe máy.
"Bạch Tô, là em sao? Ngày đó sau khi em về nhà, anh có nhắn tin gọi điện thoại cho em nhưng không thấy hồi âm của em, anh sợ em đã xảy ra chuyện gì." Thanh âm vội vàng của Lâm Sanh vang lên, ở trên màn hình lớn Bạch Tô có thể nhìn thấy Lâm Sanh đang đứng ngoài cửa Cục Cảnh Sát tiếp điện thoại.
"...... Em, em đang rất tốt, ở...... ở nhà một người bạn chơi mấy ngày, chơi xong liền trở về." Nghe được âm thanh ấm áp của Lâm Sanh, Bạch Tô cơ hồ muốn khóc ra tiếng nhưng phải nỗ lực nhịn xuống.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một chút "Đã biết, vậy em tiếp tục chơi đi, trở về nhớ gọi cho anh, tạm biệt." Trên màn hình Lâm Sanh quay trở về Cục Cảnh Sát, phỏng chừng là đi hủy báo án.
Lục Hành Chu cau mày, thần sắc ngưng trọng, xoay người lại, tay đặt lên một cái nút trên máy sốc điện, Bạch Tô liền sợ hãi cả người đều phát run.
"Cái này gọi là liệu pháp ác cảm, thông qua phương thức trừng phạt sửa lại những hành vi không thỏa đáng của em, về sau chỉ cần em nghe thấy thanh âm của hắn, nhìn thấy bộ dáng của hắn, em liền có cảm xúc sợ hãi và chán ghét, hình thành phản xạ có điều kiện. Bảo bối, đây đều là vì tốt cho em, kiên trì một chút." Lục Hành Chu ấn nút xuống, một cổ điện lưu thật lớn từ dây dẫn truyền ra, huyệt thái dương của Bạch Tô như bị đυ.c lỗ, cả người mỗi tấc da thịt đều giống như bị kim đâm xuyên qua, tay chân run rẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Lục Hành Chu mang găng tay cao su vào, dùng khăn giấy giúp Bạch Tô chà lau sạch sẽ.
"Hành Chu...... Ta biết sai rồi......" Ánh mắt Bạch Tô trống rỗng, lẩm bẩm nói.
Lục Hành Chu lôi kéo tay cậu an ủi nói "Rất mau liền sẽ tốt lên, em sẽ nhanh chóng quên đi hắn, chúng ta sẽ một lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới."
Thời gian cơm trưa, Bạch Tô ăn mà không biết mùi vị, đầu lưỡi vẫn luôn tê dại, tùy thời đều có thể nhớ lại đau đớn như xuyên tim kia.
Buổi chiều, Bạch Tô bị đưa tới một gian trong phòng, trên mặt đất là một máy móc quái dị, giống như một cây sưng máy đứng trên mặt đất.
Dr.Wu giải thích đơn giản "Lục tiên sinh cho rằng ngài ham muốn tìиɧ ɖu͙© quá mức dẫn đến nɠɵạı ŧìиɧ, thông qua việc sử dụng máy móc tìиɧ ɖu͙© này để luyện tập có thể ức chế ham muốn dâʍ ɖu͙©, cuối cùng là đạt đến cảm giác chán ghét.
"Lục Hành Chu ngươi điên rồi! Con mẹ nó đồ súc sinh!" Bạch Tô đã chịu đủ loại lý luận điên khùng này rồi, dù sao Lục Hành Chu mềm cứng đều không ăn, vậy liền dứt khoát mắng cho đã miệng.
Trước mặt Lục Hành Chu là một loạt dương v*t giả kích cỡ khác nhau, hắn nghiêm túc lựa chọn sau đó chọn ra một cái kích thước trung bình không lớn không nhỏ, rồi gắn lên máy tìиɧ ɖu͙© kia.
Lục Hành Chu để Bạch Tô nằm ở trên một chiếc giường thấp, nửa người trên như cũ vẫn bị trói lại, hai tay cố định trên đầu, cởϊ qυầи ra, tách hai chân ra thật rộng, lại dùng dây da cố định mắt cá chân trên ghế, nơi riêng tư đều lộ rõ.
"Lục Hành Chu, ngươi nhục nhã ta như thế, không sợ ta sẽ hận ngươi?"
"Em hận tôi cũng vậy thôi, tôi chỉ muốn chữa bệnh cho em, để em trở lại bộ dáng trước đây." Lục Hành Chu vỗ vỗ đầu Bạch Tô, xoay người nói với Dr.Wu "Ba lần."
Dr.Wu gật gật đầu, mang bαo ©αo sυ cho dương v*t giả, đổ dịch bôi trơn lên, điều chỉnh độ cao vừa đủ nhắm ngay hậu huyệt Bạch Tô.
Bạch Tô khẩn trương căng thẳng thân thể, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Dr.Wu ấn chốt mở xuống, máy tìиɧ ɖu͙© bắt đầu vận động trước sau một cách chậm rãi, từng chút từng chút tiến công vào huyệt khẩu đang co rúm lại của Bạch Tô, giống như đang công phá cửa thành.
Trên dương v*t giả đã được bôi đầy dịch bôi trơn, lực cản không lớn, chỉ chốc lát liền hoàn toàn tiến vào hậu huyệt. Đương nhiên máy móc không thể giống như con người, chỉ biết thọc vào rút ra với tần suất giống nhau, vô tình lại lãnh khốc cực kỳ giống Lục Hành Chu, trong lòng Bạch Tô cười khổ một chút.
"Lục Hành Chu, ngươi có phải yếu sinh lý không cương được? Thà sử dụng dương v*t giả hầu hạ ta cũng không muốn tự mình đến thượng ta."
"Tôi được hay không ngày hôm qua em không biết? Tôi chỉ cảm thấy hành vi này của nhân loại thật hạ đẳng, tôi theo đuổi chính là một tình yêu cao cả hơn. Bạch Tô, em cần phải tiến hóa, trở thành một người cao thượng, không còn đam mê với nɧu͙© ɖu͙©, giống như một thiên sứ thánh khiết."
"Ha ha ha ha ha......" Bạch Tô cười thành tiếng, cậu xác định Lục Hành Chu điên rồi, hoặc là đã tin vào loại tà giáo nào đó, bằng không sao có thể cố chấp đến như thế.
dương v*t giả vẫn liên tục thao lộng hậu huyệt, cơ thể bắt đầu sinh ra kɧoáı ©ảʍ, nhưng tâm cậu đã lạnh, cậu cần phải tỉnh táo, chờ đợi thời cơ liền trốn khỏi nơi này.
"A...... A a...... Thật sướиɠ......" Bạch Tô không hề giãy giụa, thân thể thuận theo du͙© vọиɠ, như vậy mới có thể làm Lục Hành Chu thả lỏng cảnh giác.
Khóe miệng Lục Hành Chu lộ ra ý cười trào phúng, hắn gia tăng tốc độ của dương v*t giả, tốc độ thọc vào rút ra nhanh hơn gấp hai lần, đồng thời cũng tăng biên độ để dương v*t giả đâm vào càng sâu.
"A a...!! A ha...... A...... A...... Thật thoải mái......" Bạch Tô cố ý kêu càng lớn tiếng hơn.
Lục Hành Chu cùng Dr.Wu an tĩnh nhìn, giống như đang quan sát một thí nghiệm khoa học nào đó, lúc này trong phòng chỉ còn tiếng ong ong của máy móc, tiếng nước òm ọp do bị cắm huyệt, cùng với tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của Bạch Tô.
"A...... Thật sướиɠ...... A ân...... A...... Sướиɠ muốn chết......" Bạch Tô vừa rêи ɾỉ vừa nhìn lén Lục Hành Chu, phát hiện đũng quần hắn đã nổi lên một cái lều trại, "tên biếи ŧɦái" Bạch Tô thầm mắng.
Lục Hành Chu lại tiếp tục điều chỉnh cường độ lên cao nhất, tốc độ lúc này đã đạt đến cực hạn mà người bình thường có thể chịu được, dương v*t giả cũng cắm đến chỗ sâu nhất bên trong Bạch Tô.
Đôi tay Bạch Tô bị trói chặt trên đỉnh đầu, xích sắt đã mài ra một vài vệt đỏ, gương mặt xinh đẹp nhuộm đầy xuân sắc, thân thể giống như một pho tượng cẩm thạch hoàn mỹ không tì vết, hậu huyệt lại bị máy móc thao làm, khung cảnh da^ʍ mỹ đánh mạnh vào thị giác, làm cho bất kì một nam nhân nào cũng không thể cầm giữ được. Lục Hành Chu chung quy không phải là một thánh hiền, hầu kết lăn lộn một chút, xoay người đi ra ngoài.
Bạch Tô bị dương v*t giả thọc vào rút ra làm đến cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra rơi xuống mặt đất.
Dr.Wu tắt máy, nói "Bạch thiếu gia, nghỉ ngơi mười phút sau đó sẽ tiến hành lần luyện tập thứ hai."
Bạch Tô lúc này cũng minh bạch "Ba lần" mà Lục Hành Chu nói là ý gì, chính là phải cao trào đến ba lần mới có thể kết thúc, cái gọi là luyện tập này mục đích là làm cho cậu phải hoàn toàn chán ghét tìиɧ ɖu͙©.
Mười phút kết thúc, Dr.Wu đúng giờ khởi động máy móc, đồng dạng trình tự, đồng dạng tần suất, lần này Bạch Tô không còn cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, không biết phải qua bao lâu mới có thể miễn cưỡng bắn ra.
Lần thứ ba, nghiễm nhiên là một hồi khổ hình, huyệt khẩu lúc này đã sưng đỏ bất kham, còn phải tiếp tục thừa nhận máy móc thọc vào rút ra, cho dù đã được bôi trơn kĩ càng cũng không thoải mái, Bạch Tô lúc này đã đau đến chảy nước mắt.
"Lục Hành Chu đâu? Kêu hắn lại đây, ta chịu không nổi, nói cho hắn trị liệu đã đạt được mục đích, ta không bao giờ muốn làʍ t̠ìиɦ nữa, cầu hắn thả ta đi......"
Lục Hành Chu vừa rồi đi nhà vệ sinh thủ da^ʍ một lần, chính hắn cũng không thể vô dục vô cầu, một bên khiển trách chính mình, một bên ghét bỏ Bạch Tô, nếu không phải Bạch Tô dụ hoặc hắn, hắn đã sớm có thể thoát ly loại hành vi hạ đẳng này.
"Lục tiên sinh, Bạch thiếu gia sợ là không thể kiên trì đến lần thứ ba." Dr.Wu hướng hắn xin chỉ thị.
"Buộc em ấy phải làm xong, nhanh chóng đạt được mục đích trị liệu mới tốt cho em ấy." Lục Hành Chu lạnh lùng nói.
Bạch Tô tuyệt vọng, hạ thân đã bị cắm đến chết lặng, dần dần mất đi cảm giác, thời gian bị kéo dài giống như vô tận, thân thể bị tra tấn giống như vĩnh viễn không kết thúc.
Không biết qua bao lâu, thân thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cao trào, miễn cưỡng bắn ra vài giọt, Lục Hành Chu lúc này mới cho phép dừng lại.
Cuối cùng cũng kết thúc, Bạch Tô bất động, ánh mắt trống rỗng vô hồn, tựa hồ trận thống khổ này đã trải qua một thế kỷ.
"Lục Hành Chu, ta hận ngươi......" Bạch Tô hơi thở mong manh nói.
"Em sẽ không hận tôi quá lâu, tôi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết." Lục Hành Chu sờ sờ đầu tóc Bạch Tô nói.
【 Đôi lời của tác giả: 】Muốn để cho Lục Hành Chu rải đường, không có khả năng.
Chương 10: Sau một thời gian mất tích, Bạch Tô xuất hiện trước mặt công chúng cùng Lục Hành Chu phu thê tình thâm.
Di động Lục Hành Chu vang lên, đầu bên kia là thanh âm bí thư của hắn "Lục tổng, vừa rồi có cảnh sát đến tìm ngài, nói có người báo án tình nghi ngài giam cầm Bạch Tô tiên sinh bất hợp pháp, Bạch Tô tiên sinh hiện tại không rõ đang ở đâu, tôi nói dối bảo ngài đang đi công tác ở nơi khác không tiện tiếp điện thoại, chờ ngài trở về liền đến Cục Cảnh Sát đem mọi chuyện nói rõ ràng. Bạch tiên sinh đã có chuyện gì sao?"
"Bạch Tô đang ở cùng với tôi, tôi và em ấy đi nghỉ phép vài ngày sau liền trở về."
"...... Vậy ngài hãy nhanh lên, nghe vị cảnh sát kia có vẻ chuyện này rất nghiêm trọng."
Lục Hành Chu treo điện thoại, thần sắc ngưng trọng nhìn Bạch Tô, như là đang khó khăn quyết định chuyện gì, nhìn Dr.Wu gật đầu một cái, hai người biểu tình nghiêm túc đi ra ngoài thương lượng một chuyện gì đó quan trọng.
Bạch Tô tức khắc liền hiểu rõ, Lâm Sanh vẫn không hủy báo án, hắn nhất định đã nhận ra manh mối sau khi nghe được cuộc gọi kia, đã biết cậu đang bị hạn chế tự do. Trong lòng Bạch Tô cháy lên một tia hy vọng, chỉ cần cảnh sát tra được địa chỉ biệt thự của Lục Hành Chu liền có thể cứu cậu ra ngoài!
Thân thể Bạch Tô bị tra tấn, phi thường mệt mỏi, mơ mơ màng màng thϊếp đi.
Thời điểm tỉnh lại cư nhiên không phải là ở trên giường mà là ở trong phòng phẫu thuật, Bạch Tô sởn tóc gáy sợ đến nổi điên, muốn giãy giụa nhưng phát hiện thân thể đã bị cố định chặt chẽ, tay chân đều bị trói ở trên giường.
"Lục Hành Chu ngươi mẹ nó điên rồi! Biếи ŧɦái! Ngươi lại muốn làm gì ta!"
Lục Hành Chu cầm một khay dao phẫu thuật không chút hoang mang đến gần.
"Bảo bối, em bình tĩnh một chút, một lát nữa liền tiến hành gây tê toàn thân cho em, sau đó sẽ làm một cuộc tiểu phẫu."
"Ngươi cho ta là thằng nhóc ba tuổi sao? Tiểu phẫu mà phải dùng nhiều thứ như thế?!"
Lục Hành Chu nỗ lực kéo khóe miệng cười một chút, vỗ vỗ đầu của cậu.
Kế tiếp mặc kệ Bạch Tô khóc kêu như thế nào đều không nhận được một lời đáp lại nào.
Bạch Tô trơ mắt nhìn Lục Hành Chu cùng Dr.Wu ở bên cạnh bày ra thật nhiều máy móc, còn chuẩn bị cả mũi khoan, dao giải phẫu,.... Bạch Tô tay chân lạnh lẽo, cảm nhận được tử vong đang đến gần, cậu từ bỏ giãy giụa, một giọt nước mắt theo gương mặt trượt xuống, trong lòng yên lặng từ biệt thế giới.
Dr.Wu dùng miếng bông tiêu độc cho mu bàn tay cậu, cắm kim tiêm vào tĩnh mạch, chất lỏng theo ống dẫn thật dài tiến vào trong cơ thể, mí mắt cậu càng ngày càng nặng, cuối cùng không chống cự được cơn buồn ngủ, mất đi ý thức.
...
Một tuần sau.
Tại lễ trao giải khoa học kỹ thuật y khoa lớn nhất cả nước.
Trong hội trường, dòng người chen chúc xô đẩy, truyền thông tụ tập, người chủ trì chùng chất giọng dễ nghe tuyên bố "Tiếp theo là giải nhất, dự án đoạt giải là "Cấy điện cực vào kỹ thuật trị liệu chứng Parkinson", cho mời đoàn tiến sĩ đến từ bệnh viện Nhân Dân cùng với người tài trợ chủ tịch Lục Hành Chu tiến lên sân khấu nhận thưởng."
Lục Hành Chu cùng Dr.Wu một thân tây trang màu đen, khí phách hăng hái, dẫn dắt đoàn đội tiến lên nhận thưởng.
Ánh mắt Lục Hành Chu nhìn xuống dưới đài, bởi vì ái nhân của hắn Bạch Tô đang ngồi ở dưới chứng kiến thời khắc huy hoàng của hắn.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Bạch tô ngồi trên xe lăn, mang mũ đen, ánh mắt nhu hòa chăm chú nhìn Lục Hành Chu mỉm cười, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Sau khi xuống sân khấu, Lục Hành Chu đem hoa tươi đặt vào lòng ngực Bạch Tô, săn sóc hỏi "Như thế nào, có mệt không, có muốn trở về nghỉ ngơi trước không?"
Khứu giác nhạy bén của truyền thông liền bắt lấy một màn ôn nhu này, máy quay và máy chụp ảnh liên tục nhắm vào Bạch Tô cùng Lục Hành Chu.
Lục Hành Chu cùng Bạch Tô kết hôn vào năm trước từng làm oanh động một đoạn thời gian, truyền thông giải trí tranh nhau đăng báo, nhưng sau khi kết hôn Bạch Tô cũng không còn lộ diện trước mặt công chúng. Thẳng đến hôm nay, Lục Hành Chu cùng tiểu kiều thê lại một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, truyền thông đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Lễ trao giải kết thúc, Lục Hành Chu cùng Bạch Tô bị phóng viên giải trí vây quanh chặt như nêm cối, mười mấy cái microphone tranh nhau đến trước mặt họ.
"Bạch Tô tiên sinh, ngài vì sao lại ngồi xe lăn, là do thân thể không thoải mái sao?"
Bạch Tô bất lực nhìn về phía Lục Hành Chu.
Lục Hành Chu thay cậu trả lời nói "Phu nhân của ta không lâu trước đã xảy ra tai nạn xe cộ, may mắn đã đưa anh vào bệnh viện kịp thời, không bao lâu nữa liền có thể khỏe mạnh trở lại."
"Bạch tiên sinh thân thể không khỏe còn tới tham gia lễ trao giải của Lục tiên sinh, thật có thể nói là là phu thê tình thâm nha!"
"Phu nhân của ta mệt mỏi, cần phải trở về nghỉ ngơi, không thể nói nhiều, cảm ơn mọi người đã quan tâm." Lục Hành Chu lễ phép xin miễn phỏng vấn kế tiếp, thật cẩn thận đẩy xe lăn rời khỏi hội trường.
【 Đôi lời của tác giả: 】Mọi người thử đoán một chút, vì sao Bạch Tô lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy? Chương sau công bố đáp án!
...
Thật sự là tui có chút buồn, bộ này tui chỉ đọc trong 15 phút nên không check kĩ, chỉ cảm thấy bộ này công bị bệnh tâm thần khá hấp dẫn. Nhưng mà sau khi edit được đến đây thì tui lại cảm thấy bộ này câu văn không được chau chuốt, viết khá sơ sài:((